Khi Thanh Hồn gặp Dư Dung là lúc y đang bị sốc thuốc đến trời đất đảo lộn, tầm nhìn mù mịt.
Cô ta đặt đồ ăn lên trên bàn, khéo léo dọn dẹp mấy thứ bị y trong lúc mơ hồ đánh đổ trở lại gọn gàng, ngăn nắp.
"Cô nương là..." y hơi ngây dại, phải chăng do cô ta quá xinh đẹp.
Cô ta cười rất hồn nhiên:"Công tử thật mau quên, không phải chúng ta vừa gặp mấy hôm trước sao?"
Thanh Hồn hơi day trán chưa kịp trả lời thì cô ta đã nói tiếp:"Ta có làm vài món theo khẩu vị trấn Điệp Phù, công tử ăn đi cho nóng." Cô ta đi đến cạnh y chỉ giữ một khoảng cách nhất định:"Công tử không sao chứ..."
"Không sao...sao cô nương biết ta đến từ núi Điệp Phù."
"Có một vị công tử đến tửu lâu ta đang phụ bếp hỏi có ai biết nấu mấy món này không?" Cô ta cười khúc khích:"Khi ta đến mới biết là công tử ở bị bệnh."
Khẩu vị của y không tốt cái gì cũng không muốn ăn, hắn nghĩ ra cách phiền phức quanh co này cũng là điều bình thường.
Có vẻ như vì cô ta xinh đẹp, khẩu vị y đặc biệt ngon hơn thường ngày.
Mấy ngày liền cô ta đều đến nhưng không phải nấu ăn mà là dạy người nào đó nấu ăn.
Y từng ăn qua canh Lục Khuynh Tâm nấu thầm nghĩ e là phải dạy rất lâu mới khá hơn được.
Trong người y đã không còn sốc thuốc nữa, xuống bếp xem thử.
Dư Dung cúi người bớt củi khỏi lò, cô ta mặc khá nhiều lớp áp nhưng vẫn để lộ đường cong tuyệt đẹp, bầu ngực hơi lộ ra:"Món này phải nấu lửa nhỏ mới được."
Lúc đứng dậy không quên kéo áo lại, vì cô ta nghĩ như thế đã nhìn đủ lâu, không nên để nam nhân thưởng thức quá nhiều.
Hơn nữa cô cảm thấy hơi thở nam nhân bên cạnh rất ổn định, không chút xiêu lòng nếu cô càng phô diễn thì càng lộ liễu.
Hoặc là vừa rồi hắn chỉ tập trung vào mặt cô, dù sao nhan sắc của cô cũng khiến người ta khó lòng rời mắt.
Chính cô mỗi lần nhìn vào gương đều tự mình mê đắm.
"Áaa." Dư Dung vội rụt tay lại tránh tàn lửa bay vào, bàn tay trắng nõn của cô hiện lên vệt đỏ, gương mặt thật đáng thương.
"Sao thế?" Hắn tiến lên một bước nhìn.
Dư Dung rên một tiếng che che giấu giấu, môi hơi cắn lại, chợt cô ta thấy một gáo nước đưa ra trước mặt:"Ngâm cho đỡ bỏng."
Vẻ mặt cô ta đầy thống khổ:"Đa tạ."
Hắn quay đầu nhìn lại thức ăn trên bếp, hơi đảo thức ăn sợ nó cháy.
Dư Dung rất thất vọng, tay cô ta trắng mọn thế này tạo cơ hội cho nắm mà còn...
Thấy hắn không có hành động gì nữa, nàng ta hơi đong đưa nắm lấy đũa trong tay hắn, nói:"Đã chín rồi có thể nhắc xuống, để tiếp sẽ mất ngon."
Lúc y vào cô ta đang thái rau động tác đều đều, Lục Khuynh Tâm nhìn chăm chú nghe tiếng bước chân y mới hỏi:"Ngươi không nghỉ ngơi đến đây làm gì?"
"Ta đến xem thử người có thể nấu cái gì ra hồn." Y không thèm nhìn hắn mà chăm chú nhìn món ăn cô ta nấu:"Gần đây yên ắng quá người còn có thời gian nấu ăn nữa."
"Ai nói với ngươi là không có chuyện gì?" Hắn cũng vừa bôn ba bên ngoài về đấy chứ:"Công Nghi Lăng xảy ra chuyện rồi!" Nếu là chuyện khác hắn sẽ để y tịnh dưỡng nhưng mà người này là Công Nghi Lăng, hắn thấy không nên giấu.
Y như mắc khúc xương:"Người nói cái gì?"
"Hôm qua trong rừng phía bãi tha đột nhiên bốc cháy, có người đến đó xem thử nhìn thấy trên cây có người bị treo ngược, mặt mày đỏ lòm, máu từ trên cổ từ từ nhỏ xuống từng chút một...!"
Dư Dung giật mình khẽ thốt:"Ôi trời ơi.." cô ta hoảng sợ đến trượt chân mà chẳng ai để ý.
"Vết thương rất nhỏ, có người muốn hắn chịu đau đớn từng chút đến khi mất máu chết.
Ước tính thời gian hắn bị tấn công không lâu lắm, vẫn còn cứu được." Hắn nhìn sắc mặt y:"Ta thấy hiếm khi ngươi ngủ ngon nên đêm qua không đánh thức ngươi."
Thanh Hồn đứng như bị đông đá, không lên tiếng..
"Võ công của Công Nghi Lăng rất tốt, cao hơn ta rất nhiều vết thương lại cực kỳ ngọt, ta nghĩ là người bên cạnh làm."
Y hồi phục tinh thần:"Ta không nghĩ ngươi và Công Nghi Lăng từng so chiêu với nhau."
Hắn cười cười:"Không đánh trực tiếp có thể nghe nói mà?"
Y không đi sâu việc này, cẩn thận hỏi:"Là tấn công ở đó hay là bị mang đến đó treo lên?"
"Mang tới...nhưng bên dưới có nhiều dấu chân lộn xộn giẫm lên nhau, có nhiều người đến, bước chân rất đều, không giống như đột ngột nhìn thấy cảnh tượng máu me hoảng sợ bỏ chạy.
Ngươi có muốn đi xem hiện trường trước không? "
"Ta muốn đi xem Công Nghi Lăng trước."
Chuyện này cũng là điều đương nhiên xét ở mặt nào đó Công Nghi Lăng cũng là nạn nhân, cần phải hỏi thăm, không phải vì họ có quen biết thân mật từ trước, đúng, không phải vì họ quen biết nhau:"Hắn đang ở trong phòng Nhuận Thành."
Hai người đó vội vã rời đi, Dư Dung cảm thấy mình như người không tồn tại.
Thanh Hồn đi đến cửa phòng:"Người tiếp tục học nấu ăn đi, ta vào xem hắn là được."
Lông mi Lục Khuynh Tâm hơi run, trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu, bàn tay chạm cánh cửa hơi tê dại:"Cũng được." Lần trước Công Nghi Lăng đưa y về cũng bị thương đầy người cũng đâu thấy y đến thăm hắn, lại nhớ đến khi y thay mắt ở nhà Công Nghi Lăng tịnh dưỡng rất lâu, hai người chắc không phải đã làm quen rồi chứ?
Đúng rồi, phiến ngọc bội xanh ngắt đó rất giống lá trong vườn ngọc nơi Công Nghi Lăng ở.
Trong lòng hắn nóng bỏng lợi hại:"Nhớ ra sớm đấy, ta chờ ngươi đi xem hiện trường."
"Không phải người nói muốn ta nghỉ ngơi thêm sao, người đi một mình đi hỏi thăm xong ta về phòng luôn."
Lục Khuynh Tâm mặt sa sầm đi khỏi, hắn đã đi xem hiện trường ngay đêm đó rồi.
Chẳng qua muốn cùng y kiểm tra lại lần nữa thôi...!Công Nghi Lăng bị tấn công đã gây ra một trận sóng to gió lớn, ai cũng đồn Quỳ Phủ bị tà khí ám, hết chuyện Tàng Ngư đến quỷ hỏa trong rừng.
Mà người kia là ai chứ - thiên hạ đại nhất tài tử gì gì đó, không cần biết có đúng là tài tử hay không chung quy vẫn là người có trọng lượng.
Lúc y vào người vẫn chưa tỉnh, vì mất máu quá nhiều mà mặt trắng như giấy.
Cổ được quấn băng trắng nhiều vòng vẫn thấm ra máu, y rất muốn xem miệng vết thương ra sau nhưng lại thôi.
Trên người hắn đã được đổi y phục khác, Thanh Hồn ngồi dậy tìm bộ y phục cũ kiểm tra.
Chu Nhuận Thành có vẻ cũng muốn xem có vết tích gì trên y phục không nên chưa giặt, sắp gọn bên trong nơi tắm rửa.
Trên áo có dấu vết không được hoàn chỉnh, khá mờ, nhìn như dấu mũi chân, hình như Công Nghi Lăng đã quỳ xuống, trên quần nơi đầu gối dính đầy đất.
Là tấn công từ phía sau?
Dù là phía sau đi nữa Công Nghi Lăng sao không nhận ra được chứ? Hắn đâu có vô dụng như thế...còn có, Diệu Huyền đâu?
Vị ca ca này của mình cũng không hiền, có khi nào cả Diệu Huyền cũng...
"Khụ khụ..."
Thanh Hồn bỏ y phục xuống đi đến bên giường:"Người chịu tỉnh rồi?"
Công Nghi Lăng chưa thích ứng được, lờ mờ thấy nhân ảnh trước mặt:"Diệu Huyền?"
"Ta cũng muốn hỏi người ca ca ta đang ở đâu này?"
Mặt Công Nghi Lăng thoắt biến muốn ngồi dậy nhưng bị y ấn xuống:"Người chỉ còn nửa cái mạng thôi đừng gây rắc rối nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì ra hắn cũng không biết? Lồng ngực hắn nghẹt lại một cổ khí ứ nghẹn, cứ ngửa mặt lên trần nhà thở dốc.
Y định nói hắn nghỉ ngơi thêm đi hắn đã bật dậy, dọa y bật ngửa:"Diệu Huyền đâu, Diệu Huyền đâu rồi?"
"Nếu ta biết thì hỏi ngươi làm gì?"
"Ta và y cãi nhau...sau đó..." hắn đưa tay chạm vào nơi đang đau nhói, kí ức của hắn ngắt quãng không nhớ tiếp theo đó xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bàn tay giơ ra dính máu tươi.
Theo tính cách khó nhằn của người kia nhất định tự ý bỏ đi, nếu có người tấn công Công Nghi Lăng chưa chắc ca ca bị dính líu, nhưng nếu ngay từ đầu đã nhắm họ thành con mồi thì...
Do băng quấn quá chặt giọng hắn khản đặc:"Ngươi có cảm thấy khó chịu trong người?"
Y hơi ngơ ra đáng lẽ ra phải là y hỏi thăm người bị thương như hắn chứ?
"Vẫn ổn."
"Thế thì có thể y không sao?"
Thanh Hồn ???
"Hai người là huynh đệ song sinh mà, mỗi khi ngươi gặp nguy hiểm ca ca ngươi vẫn cảm nhận được.
Nếu người không sao thì chắc ca ca ngươi ở chỗ nào đó phơi nắng rồi."
Thanh Hồn "..." Công Nghi Lăng có vẻ rất tin chắc với phán đoán của mình sắc mặt cũng khá hơn, môi y khẽ mím lại không biết có nên nói cho hắn biết một sự thật là: khi vị ca ca này xuất hiện ta còn giật mình khó hiểu nói gì là tương ứng với nhau!
"Ngươi nghỉ ngơi đi ta đi tìm ca ấy."
"Ta đi nữa."
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười, đưa tay đỡ hắn:"Được."
Thanh Hồn một mình ra khỏi phòng, ai rảnh mang theo một người bị thương nặng như hắn chứ, đánh ngất thì hơn.
Vị ca ca kia xưa nay