Lục Khuynh Tâm đứng ngẩn ra, vầng trăng lạnh treo cao, gió cuốn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cảm thấy mọi thứ trong chớp mắt trở nên lạ thường.
Thời gian trở nên chậm rãi khác thường, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng những giọt nước từ người bên cạnh hắn rơi xuống.
Trong giây lát hắn mới nhớ đến phải phản ứng buông người kia ra lao xuống nước.
Mặt hồ không ngừng khuấy động, chia cắt hắn và bóng hình của y.
Trong đáy hồ nước lạnh lẽo, y cảm nhận mình như bị oan hồn đeo bám.
Thủy tảo quấn quanh người, nhớt nhợt, y bị kéo xuống tận cùng trong khi bên tay không ngừng vang lên tiếng cười gian ác.
Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề dù không cam lòng đến đâu cũng phải để mặc cái lạnh thấm vào da thịt.
Y cố gắng vùng vẫy, trầm mê chìm dưới nước.
Lục Khuynh Tâm ngắm mình dưới nước, dần dần bị ánh sáng đỏ ép thối lui, kiếm ảnh đang như mắc cài, thoắt cái biến thành tấm lưới, ánh sáng chói lòa như kéo dài ngàn dặm.
Chỉ là một hư chiêu rồi nhanh chóng tan thành nước.
Đầu hắn vang lên từng trận sấm rền, cuồng phong nổi trong lòng, hắn lảo đảo rồi ngã xuống nước.
Nước hồ lạnh lẽo khiến cơ thể hắn nhói đau, rát như rướm máu, đầu óc trống rỗng, tai cũng dần ù đi, chỉ trong khoảnh khắc trước thôi y vẫn còn đứng bên cạnh y, vậy mà hắn cũng không bảo vệ nổi y.
****
Thanh Hồn mở mắt vì bị cái buốt lạnh đâm tận xương, không khí tỏa ra mùi hương cực kỳ huyễn hoặc, cũng rất mát lạnh.
Tiếng đàn mềm mại êm ái thong thả vang lên, y cố thích ứng với ánh sáng bên ngoài nhìn thấy một bóng trắng đang gảy đàn.
Người này cách rất xa còn quay lưng với y, cánh tay hơi chuyển động khoan thai, y cũng không biết có phải bóng áo trắng kia có đang đàn hay không.
Tiếng đàn như vọng từ phương xa tới, xuyên qua màn thác biến mọi âm thanh trở nên hư ảo.
Có vẻ như người kia phát hiện y đã tỉnh, quay đầu lại nhìn:"Tỉnh rồi sao?"
Người này đeo mặt nạ che kín gương mặt, chỉ để đôi mắt âm lãnh sắc bén.
Ánh mắt này y chưa từng thấy qua, nhất thời không nói gì.
Hòa Phong Thương mỉm cười:"Sau vậy? Gặp lại bạn cũ không có vui mừng, một câu cũng không chào hỏi sao?"
Y cũng dịu dàng đáp:"Ta không nghĩ mình và ngươi có thứ gọi là bạn cũ."
Đừng nói là y nhớ gì về mảng kí ức kia, kể cả Diệu Huyền e là không có chuyện kết bạn đâu.
Y phát hiện nơi này là một động băng, y đang nằm trên một chiếc giường màu xanh ngọc khói lạnh bao phủ.
Dù là băng nhưng không đến mức không chịu nổi, lại nói đối với người sợ lạnh như y thì đã là dễ chịu lắm rồi.
"Ngươi bắt ta đến đây làm gì?" Y cũng không muốn vòng vo:"Ta tự hỏi ngươi đã bắt được người mà ngươi muốn còn làm trọng thương, cớ sao còn phải tìm đến ta?" Y không tin người này không biết Diệu Huyền mới là Thanh Hồn mà hắn đang tìm.
"Ta không cố ý làm ca ca ngươi bị thương." Hòa Phong Thương đến trước mặt y nhẹ nhàng rót ra ly trà hối lỗi.
Hương thơm của Huân Y Thảo ngọt lịm, y cũng cảm thấy cổ hơi khát:"Ta có ý tốt mời hắn đến nhà chơi một lát thôi, có điều nơi ta ở là động băng chìm trong nước, ca ca ngươi bất cẩn bị băng cốt đâm bị thương thôi."
Y cầm chén trà lên uống, vừa nghe người nói chuyện phiếm, vừa nghĩ xem người này có ý đồ gì.
"Lúc ta về người cũng đã đi mất, đúng là chẳng có lương tâm gì cả, một lời từ biệt cũng không có." Hòa Phong Thương huyên thuyên dong dài, giọng điệu hắn mềm mại dễ nghe, ngữ điệu cường điệu lên xuống rất rõ ràng càng nghe càng như thôi miên:"Ta biết ngươi không được khỏe nên đã chuẩn bị vài dược liệu, dùng băng phách giúp ngươi tu dưỡng, coi như tạ lỗi."
"Xương cốt của Nhiếp Trạch Dương ở trong tay ngươi?"
Người kia hơi ngừng lại ngồi xuống giường:"Vấn đề này thật sự có chút bất đắc dĩ..."
"Cả người đã mất rồi các ngươi cũng không tha còn dám nói là bất đắc dĩ?"
Trong động rất yên tĩnh, Hòa Phong Thương dùng quạt ngăn Vấn Liễu lại, thở dài:"Ngươi không sử dụng được thứ này, Vấn Liễu chỉ bảo vệ ngươi khi gặp hơi thở của ma quỷ mà thôi.
Thật khó hiểu tạo sao mộ chủ Thư Hoán lại tốt với ngươi thế, cho ngươi pháp bảo của hắn."
Y cười lạnh không nói, thứ này đúng là chỉ có thể dùng khi gặp ma quỷ, bình thường y cũng vô phương với nó.
"Xem ra ngươi dễ thương hơn ca ca ngươi nhiều, được mọi người yêu mến...Tiễn Phong Trần thiên hạ đệ nhất chiêu thức ta làm sao dám đắc tội với người của cổ mộ Thư Hoán chứ.
"
Y nghe mà đau cả răng:"Ngươi muốn cái gì?"
"Ta không phải muốn tốt cho ngươi sao, giúp ngươi nắn lại xương cốt của mình năm tháng sau này cũng dễ thở hơn đôi chút.
Đương nhiên muốn hoán cốt cũng phải tìm được xương cốt phù hợp, đúng không?"
Thanh Hồn nhất thời không xác định mình đang nghe cái gì, nhìn Hòa Phong Thương không lên tiếng.
"Ngươi đang hoảng hốt sao? Ta có thể cảm nhận được kinh hãi trong lòng ngươi...yên tâm sẽ không đau lắm đâu." Hòa Phong Thương nở nụ cười bác ái, vuốt quạt giấy trong tay:"Đổi lại ngươi không cần nuối tiếc về quản thời gian ngắn ngủi của mình nữa."
Y không trả lời.
"Ngươi đang do dự điều gì...?"
"Ta đang nghĩ ngươi là ai?"
Hòa Phong Thương nhướng mày có vẻ như không ngờ đến, lại mỉm cười:"Ta vẫn chưa nói sao." Hắn phất quạt xòe ra:"Hòa, Phong, Thương."
Y chậm rãi nói:"Ta sẽ tạm tin ngươi."
"Ngươi không tin ta sao?" Hòa Phong Thương cười tủm tỉm.
"Nếu là người khác là nói dối ta cũng sẽ tin, chung quy cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi.
Nhưng mà lời ngươi nói ta không thấy chỗ nào đáng tin cả."
"Không lừa được ngươi.." Hắn lắc đầu không biết sai sót chỗ nào:"Tiêu Tử Nhân, đã nghe qua chưa..."
Y thành thật đáp...:"Chưa."
Sắc mặt Tiêu Tử Nhân xám lại tự nhủ y chỉ muốn chọc tức mình, nói:"Được rồi, ngươi có thể tự do đi lại quanh đây nhưng đừng lung tung ra ngoài nhé.
Ra khỏi động băng này là nước, sương độc bao phủ khắp nơi trên mặt.
Dù ngươi là thủy quái đi nửa ngoi lên đó cũng bị sương độc ăn mòn thôi."
Cuối cùng y cũng ngồi dậy được, hừ:"Nếu không thể ra được thì ta đành ở đây ăn ngủ miễn phí..."
Động băng này dùng ánh sáng trắng hắt từ minh châu, màu sắc thánh khiết.
"Ngươi không cần lo lắng bản thân sẽ buồn chán đâu..." nói rồi người cũng quay đầu rời đi.
***
Khi trời ngả về tây, mặt hồ lay động một chút hiện lên bóng người ướt sũng, tay vớ lấy một bộ đồ khô trên ngăn băng, y lẩm bẩm:"Nơi này của Hòa ca đúng là làm khổ người ta, ai đời vào những ngày lạnh lẽo thế này phải ngâm người nơi nước lạnh."
Tiêu Tử Nhân vừa bước ra, nói:"Ngươi đến lúc này có nhìn thấy nàng không?"
Lương Ngôn lườm huýt:"Thấy rồi, thấy rồi, đúng là xinh đẹp tuyệt mỹ.
Ta từ trước đến nay chưa từng thấy người nào đẹp hơn nàng ấy, hỏi sao ngươi chết mê chết mệt."
Nhất thời gương mặt Tiêu Tử Nhân thất thần mặt xị xuống như trẻ con:"Nhưng nàng ấy lạnh lùng quá, chẳng thèm để ý đến ta.
Từ khi nàng vén khăn cho ta nhìn thấy mặt...ta...ta.."
Lương Ngôn cười gượng một cái, nói sao Tiêu Tử Nhân cũng là một quân sư có tiếng, xuất thân danh môn, phong độ phi phàm, dung mạo cũng không tầm thường thế mà từ ngày gặp Dư Dung thì như bị bỏ bùa mê, nói gì nghe đấy, y thở dài nói:"Ta đi thay y phục khô ráo đã..." nữ tử dung mạo tuyệt luân đó ai cũng muốn nhúng chàm cô ta sao? Nhưng cô ta là người của Hồng Thiếu Hoài cơ mà, Hồng Thiếu Hoài tiếng xấu vang xa thế nào huynh còn không biết sao? Nữ tử bên cạnh hắn chẳng đáng tin.
Chỉ vì một bức thư của nàng ta mà người bất chấp gây chuyện với Trung Nghĩa Đường.
Về phía Hòa ca...Lương Ngôn không biết chuyện gì khiến cho vị quân sư hòa nhã mà y luôn kính trọng này có thể làm ra chuyện ác độc như thế.
Cả bia mộ người chết cũng đào lên, muốn hoán cốt sao, như vậy hồn phách của người chết phải làm sao?
Nhưng mà người này trước nay đều làm việc có lý do..y không tiện xen vào quá nhiều.
Lương Tâm thay đồ xong thấy Tiêu Tử Nhân đang viết thư..
"Gửi cho ai đấy."
"Cho Trung Nghĩa Đường, ngày mai ta sẽ đưa y đến Thiên La mộ ở trên núi, mở sẵn cơ quan chờ người đến.
Lương Ngôn nhíu mày:"Nếu đã có con tin hay là trả lại cho cốt đi."
"Điên à, khó khăn lắm mới đục được kết giới quanh mộ đào quan tài lên, trả là trả thế nào? Xương cốt của Nhiếp Trạch Dương ta sẽ đem giấu dưới Địa La.
Một khi Thiên La khởi động cơ quan Địa La nhất định sẽ sập." Tiêu Tử Nhân nói nghe rất dễ dàng, mặt Lương Ngôn trắng bệch:"Tại sao phải tới mức như vậy, không phải nói là hoán cốt sao?"
"Thì đó, Địa nhiệt bên dưới sẽ trung hòa với băng thể, khi hoán cốt không phải ở trong động băng sao? Ta tốt với y quá rồi còn gì!" Trên mặt hắn không có một chút biểu cảm độc ác nào, tựa như câu vừa rồi là có ý nói đói rồi, ăn cơm thôi làm Lương Tâm ngỡ ngàng không nói được câu nào.
"Tóm lại, nàng ấy muốn ta dụ người của Trung Nghĩa Đường đến thì ta làm thôi.." Tiêu Tử Nhân cười ngu ngốc giống như sắp gặp được nụ cười mỹ nhân mình hằng yêu quý, sung