Đó là tiếng đàn rất quen thuộc.
Công Nghi Lăng nghĩ đến Diệu Huyền.
Hắn hơi khựng lại một chút, không phải, âm điệu trong tiếng đàn sắc bén hơn nhiều, thậm chí còn có chút sát khí.
Hắn chưa từng thấy y rót sát khí vào tiếng đàn, bởi vì mẫu thân dạy y đàn không phải để đánh nhau.
Loáng thoáng cảm giác đau đớn từ tiếng đàn xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, người càng am hiểu âm luật càng bị nó tàn phá ghê gớm hơn.
Hắn cảm nhận được máu trong cơ thể mình dần chảy ngược, nóng đến tròng mắt khô rát.
Cách hắn nghĩ ra lúc này là dùng âm đối âm...
Ốc tai hắn đau nhói, hơi cúi đầu nhìn Thanh Hồn đang hôn mê, sợ y chịu đựng không nổi luồng sát cơ kinh khủng khiếp kia.
Ngoài ra hắn còn cảm nhận được một ánh mắt tựa như khinh thường đang dõi theo bọn họ, ban bố một nụ cười lạnh lùng, tàn khốc.
Người này như đang cố ý mời gọi họ đến chỗ mình dạo chơi một chút.
Thành Kính không biết có nghe hiểu không, đứng dậy:"Ta đi tìm tam ca, ngươi đưa y về trước đi.
Cái tên này đúng là mạng mỏng như giấy lúc nào cũng khiến người ta lo lắng."
"Được." Công Nghi Lăng không từ chối, bởi vì hắn đã bị thương nặng.
Nơi này ẩn chứa nhiều âm hồn bất tán nếu không mau rời khỏi e là cả Thanh Hồn hắn cũng không bảo vệ được.
Công Nghi Lăng có biến thành dầu khô đèn tắt đi chăng nữa cũng phải đưa Thanh Hồn về trước.
Hắn không thể làm Diệu Huyền đau lòng...
Hắn tiến hành tinh lọc cơ thể nhanh chóng ép độc ra ngoài, không khỏi hẳn hoàn toàn nhưng ít nhất có thể gượng dậy đi đường xa:"Hai người ở lại cẩn thận."
Rời khỏi Thiên La, bầu trời càng thêm xanh mát mây trắng bồng bềnh, không hề có dấu vết quỷ ma nào.
Phía bên tán cây xuất hiện bóng người đứng nhìn, môi khẽ nhếch lên nụ cười.
"Người để họ rời đi vậy sao?"
Bóng áo trắng vuốt lông con vẹt trắng trên tay mình, môi ánh lên nụ cười:"Không để họ đi thì giữ họ lại làm gì?"
"Tiếc là Hư Không chỉ cắn một nhát tiêm độc xong liền chết, toàn thân thoái hóa cả xương cốt cũng chẳng còn.
Nó vốn định chuẩn bị cho Lục Khuynh Tâm tận hưởng."
"Hư Không đã cắn Công Nghi Lăng một nhát, coi như không phụ công nuôi dưỡng...!trước khi hai dòng máu trung hòa nó sẽ tạo ra màn độc bao phủ khắp tâm mạch, nếu máu độc lắng trong người quá lâu hắn nhất định nhập ma, nếu máu độc rút ra khỏi cơ thể.." bóng trắng kia không khỏi nở nụ cười đắc ý:"Thì Lục Khuynh Tâm cũng như con rắn kia, không còn màn độc bảo hộ, xương cốt mục nát.
Vị bạn học cũ này của ta không chừng vướng phải không ít rắc rối, chúng ta chỉ việc chờ thôi."
Mấy ngày kế tiếp, bốn người họ vẫn không có chút tin tức.
Lúc họ đến Thiên La tìm trận pháp đã bị phá vỡ, đất đai bị xới tung, khắp nơi loạn đến gà bay chó sủa.
Trên đất lưu lại bụi mờ màu xám như đã thiêu cái gì đó, mỗi đợt gió thổi loạn bay tán loạn mang theo hương vị quái lạ.
Chu Nhuận Thành bị làm cho ngột ngạt ho xụ, phất tay:"Là xương Bạch Điểu." Một lần tình cờ hắn được cơ may dùng xương Bạch Điểu làm thuốc, sư phụ dạy hắn nghiền nó ra như thế nào, nung nó ra sao mới có có từng tầng mùi vị khác biệt:"Có người dùng xương Bạch Điểu bày trận, ngọn lửa này do tứ ca đốt."
"Họ đã phá trận rồi, vậy người đâu?" Bạch Diệp nghĩ đến một tình huống xấu, trong lúc họ phá trận có người tập kích.
Bụi đất không ngừng cuộn lên, Lục Khuynh Tâm dường như không biết mệt chỉ là sinh khí trên người hắn đã bị rút cạn trở nên lạnh lẽo cùng cực.
Kẻ nào đó đã cướp hết ấm áp duy nhất còn sót lại trong hắn.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đào đất cùng tiếng thở dốc vang lên không ngừng, kéo thành một hồi bi ai vô tận.
Thành Kính ngồi dựa một đống đất cát chẳng còn chút sức lực, cả nhấc tay lên bả vai liền phản chủ đau nhói, hắn không lên tiếng khuyên nhủ cũng không chạy vào giúp đỡ.
Vì hắn biết có khuyên cũng không được, bên dưới đống phế tích kia là hài cốt của Trạch Dương, là điểm yếu đuối mềm mại nhất trong tim tam ca, trơ mắt nhìn nó chôn vùi bên dưới sau huynh ấy chịu nổi.
Hắn không dám nói bên dưới lòng đất kia là địa nhiệt, có thể xương cốt đã biến thành tàn tro trước khi miệng Địa La khép lại.
Chút tàn dư cũng không còn...
Cơn gió lạnh thấu xương quét tới mang theo tiếng nức nở, bi ai không nói thành lời, đôi mắt Lục Khuynh Tâm không có trọng điểm, ngoài việc đào bới ra thì đầu óc đã hoàn toàn rơi vào trạng thái si ngốc.
Không ai biết trong lòng hắn đau khổ đến mức nào, thù hận ra sao? Với một đôi tay đầy máu dính đầy bùn đất tuyệt vọng cảm nhận thời gian trôi, sợ hãi nếu mình chậm thêm một khắc thì xương cốt của đệ ấy càng khó bảo toàn.
Hắn cứ quỳ nơi đó hàn khí thấm sâu vào trong cơ thể, tứ chi tê dại không còn biết cảm giác đau nữa.
Máu ướt đẫm đất cát dưới chân bàn tay tuy hơi run rẩy nhưng ý chí người đào rất kiên định, tranh đoạt cơ hội với thời gian.
Thành Kính dùng ánh mắt ảm đạm, nơi này âm lãnh tràn đầy chướng khí, âm hồn lãng vãng, ngồi ở đây còn không nhịn được phát run, trong lòng chua xót:"Tam ca, Địa La đã đóng rồi huynh không đào được đâu."
Lục Khuynh Tâm không đáp lời vẫn tiếp tục đào, cố chấp hy vọng.
Thành Kính không nhìn được nữa đứng dậy, buông lỏng bàn tay đang nén vết thương của mình, bắt lấy hắn:"Vô ích thôi, huynh có đào đến chết Địa La cũng không mở ra được đâu."
Người huynh ấy thật lạnh, đông cứng lại, gương mặt Lục Khuynh Tâm tái nhợt trống rỗng:" Lẽ nào hắn không biết Địa La không mở ra sao, chấn động mãnh liệt xương cốt e là chẳng còn nguyên vẹn nữa, nhưng ta ngoài đào bới ra thì có thể làm gì nữa đây? Trong đêm tối không bờ không bến ta mơ về một đốm lửa cũng không được sao? Hơi thở hắn ngưng trệ:"Trái tim của hắn đã chôn vùi cùng đệ ấy bên dưới hoàng tuyền, bây giờ đệ ấy đang ở bên dưới thì ta cũng theo đó bị nghiền nát, hỏi ta làm sao không thấy đau?"
Từ khoảnh khắc nơi này sập xuống xương cốt và hy vọng của hắn cũng bị bẻ gãy.
Đau thương lưu lại vĩnh viễn.
Hắn cứ quỳ gối bên dưới hố đất, hai chân đã tê dại, vết thương nhiễm trùng chuyển biến xấu, lòng hắn tuyệt vọng tĩnh mịch.
"Chuyện gì vậy?" Bạch Diệp nhìn thấy đống hỗn độn giống nơi đây vừa trải qua một trận thay xương đổi cốt, xáo trộn trong ngoài.
Hai người đang ở bên dưới đã bị thương đầy mình vẫn tranh nhau giằng co gì đó.
Diệu Huyền quét mắt, mặt lạnh tanh:"Thanh Hồn và Diệu Huyền đâu?"
Tứ chi Lục Khuynh Tâm đều tê dại, nghe thế thì ngẩn ra.
Thành Kính mấp máy môi:"Công Nghi Lăng không phải đưa y về trước rồi sao?"
Không gian đột ngột trầm mặc, cả tiếng gió cũng ngưng đọng hẳn.
"Nhạc công tử người muốn đi đâu?"
"Tìm người."
Hơi thở Lục Khuynh Tâm mỏng manh tức khí nóng như lửa đốt, muốn đứng lên hỏi cho rõ nhưng nỗ lực nhiều lần không thành, lảo đảo ngã ập xuống.
********
Công Nghi Lăng không biết mình đang ở chốn nào, hơi thở hoảng loạn chật vật và đầy đau đớn.
Hắn mơ về ngày tháng cùng Diệu Huyền sớm chiều kề cận, bất tri bất giác đã đem người kia khảm sâu vào trong mắt, trong tim.
Sau chuyện Lưu Minh hai người cãi nhau, hắn