Trận pháp được bày ở trong Nhiếp Phủ, một khi có biến động sẽ được dựng lên, hiện giờ nền trời đang bị bao phủ bởi một màu lam nhạt, ánh sáng tụ lại rồi bay vút về phía Tháp Hoài Cổ như sao băng.
Trong kẽ hở nào đó có thi thể mắc kẹt, không rõ người hay thú, sóng lớn cuộn lên cuốn tới cắn nuốt kết giới đang lao vun vút lên trời, trong chớp mắt liền một mạch không một khe hở.
Lục Khuynh Tâm dùng vũ Đoạn Kình và máu của mình trấn ở phía tây, hắn đứng bên ngoài vòng kết giới vừa gia cố vừa tìm cách đối phó với hoạt tử thi đang muốn xông vào trong Lại thêm một đợt sóng khác ập tới, hắn thấy tức ngực, không thở nổi trong lúc rối loạn chợt nhíu mày thật chặt.
Trong làn nước lạnh băng bọt nước trắng xóa lờ mờ có bóng người.
Hoặc chỉ là ảo giác.
Bóng người đó mờ nhạt bị sóng lớn vùi dập, hắn vội vàng bơi đến bắt lấy người.
Không phải là ảo giác thật sự là Thanh Hồn, người lạnh ngắt đến tím tái trên người có những miệng vết thương đã bị nước lạnh làm trắng bệch.
Thanh Hồn dựa vào ngực hắn, y không an tâm ở lại trong nhà khi kết giới vụn vỡ y còn tưởng rằng hắn...
Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào người y, môi y hơi hé mở nhưng không nói gì, mở mắt mơ màng nhìn hắn đã lấy lại chút an tám nhưng vẫn hơi ngạt, thở hổn hển từng hơi.
Hai người dập dềnh trong nước lũ:"Mọi người đang trấn giữ ở các phương hướng khác, bên trong kết giới an toàn hơn." Hắn nhét y vào bên trong, cách một màn ánh sáng xanh y đứng nhìn hắn thấy ngực nghẹn một cổ lo lắng mông lung:"Ngoan, ngươi vào trong ta mới an tâm được."
Thanh Hồn lặng lẽ nhìn, không hiểu sao y thấy bất an lo lắng tựa như có gì đó đang nuốt lấy bọn họ, ăn không nhả xương, chia cách không ngày gặp lại.
Vô thanh vô tức ập đến một cổ ma khí nồng đậm, làm cho những người có mặt không nhịn được rét run.
Chướng khí lệ quỷ tràn ngập, những kẻ đáng thương không vào kịp nên bị nước xé xác, nội tạng trôi nổi bên ngoài, máu me đã bị sóng nước cuốn hết lòng Bạch Diệp nổi lên cơn thương hại cùng bất lực.
Gió đêm đang thét gào, nền trời biến chuyển từng cơn sét ma động, kết giới ngăn cách với một vùng trời ma khí hoạt tử thi cường hãn đang tới.
Bạch Diệp thấp giọng nói:"Không ổn, lấy đâu ra nhiều hoạt tử thi như thế chứ?"
Cảnh Nguyên cái tên chỉ biết khoe của, lúc này mặt mày tái xanh không ngừng vuốt mặt:"Những chuyện này chỉ có những kẻ thò chân vào ma đạo mới biết." Hắn quay đầu nhìn vào trong kết giới cảm thấy có chút thê lương, ai cũng đang co rúm ôm lấy nhau ôm ấp niềm hy vọng nhỏ nhoi:"Rõ ràng ta biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng không cách nào ngăn cản được, đây là đầu tiên ta cảm thấy tiền bạc không giúp ích được gì, đều là thứ vô dụng bỏ đi."
Mưa vẫn đổ ầm ầm.
Nước sôi sùng sục hiện lên một bóng đỏ.
Tàng Ngư, họ đang chờ nó.
Đôi mắt nó dán chặt vào kết giới.
Người dân đang tụ lại trong nhà hoang cách tâm lũ nhất, bên ngoài nhà hoang còn dựng thêm một kết giới khác, Lệ Tiếu đang cùng vài người khỏe mạnh khác chăm sóc người bị thương, nàng ngẩng đầu nhìn kết giới chuyển biến khẩn cấp liền biết Tàng Ngư đã xuất hiện.
"Mọi người bình tĩnh không sao cả, chúng ta đốt lửa cho ấm đi."
Mọi người đều quá mệt mỏi ngoài việc chờ họ biết làm gì? Già trẻ lớn bé quay quanh lại với nhau, dùng chút đồ lấy sức, không biết ai lên tiếng hỏi:"Lôi thiếu phu nhân, thật sự không sao chứ?"
Nàng cũng không biết tình hình nơi tâm lũ, cười gượng:"Sẽ không sao đâu." Sau đó quay đầu nhìn phu quân đang trấn giữ ngoài kết giới, mưa lạnh xối xả, bất giác quay đầu nhìn nàng.
Dù họ có dời đi đâu nước lũ cũng đuổi theo, không phải là không di dời đến nơi an toàn mà là khó ai chấp nhận để tai họa xâm nhập vào thành của mình.
Họ không được chào đón.
Nơi tâm lũ đang cực kỳ rối loạn.
Tàng Ngư dẫn lũ cuồn cuộn vẫy đuôi lao thẳng vào kết giới, trời đất đảo điên trong mưa rền gió dữ, kết giới bị công kích liên tiếp, mỗi đợt như thế lại lóe lên ánh sáng cường bạo.
Tàng Ngư chỉ là con thú sổ lồng không giống như con người biết tính toán, kết giới này có thể dùng đòn của nó phản lại nó.
Nó cứ điên cuồng tấn công, kết giới nặng nề chống đỡ.
Mắt Tàng Ngư dần đỏ ngầu quanh mang rọc một vết nứt trên kết giới.
Kết giới sắc màu u ám, bốn phía có người trấn giữ chỉ cần có chút chấn động dù ở hướng nào, những người giữ trận khác đều cảm nhận được.
Không biết từ đâu vang tiếng thất thanh:"Tiểu Viễn!"
Môi Bạch Diệp khẽ run lên lao ra cắt đôi một hoạt tử thi.
Nước chảy rất xiết.
Hắn nhớ đến dáng vẻ mỏng manh uyển chuyển, gầy khô mỏng như sương khói, lúc nào cũng bi thương.
Thế gian đều im lặng hắn không muốn nàng thống khổ thương tâm.
Lòng nàng đã đủ tan nát rồi.
Thế gian này yên tĩnh quá.
Tiểu Viễn hoảng loạn không nơi bấu víu.
Trong mưa lớn hắn ôm được đứa bé trong lòng, nói:"Sao con ở đây, mẫu thân con đâu..."
Tiểu Viễn khóc nức nở.
"Không sao, không sao nữa đâu."
"Có ta ở đây, không phải sợ."
Tuệ Sinh lao ra ngoài, Nhan Lệ và Tiểu Viễn không ở trong kết giới cùng Lệ Tiếu mà trôi nổi ngoài đây là thế nào?
Nhan Lệ từng là chủ nhân của Tuệ Sinh...
Có khi nào...?
Nền trời chỉ một màu đen lạnh lẽo u u, Bạch Diệp nhẹ giọng an ủi rồi giao tiểu Viễn cho thủ vệ đưa về chỗ an toàn, quay đầu nói:"Cảnh công tử ở đây giao cho người, ta đi tìm Tuệ Sinh."
Trời bắt đầu đổ mưa máu.
Vừa bước chân vào một nơi ma khí biến động, có thứ gì đó bén nhọn phóng ra, tấn công hung hãn.
"Ai?"
Trong ánh sáng yếu ớt của phù chú dẫn đường, người trước mặt khoát áo choàng đen rộng.
Khóe miệng cong lên rất ra dáng ma vương hung hãn.
Dưới chân vô số ánh sáng nối liền nhau hợp thành một kiếm trận hình tròn, chuyển động xoay vần, linh khí bốc lên ngùn ngụt, nổi lên vô số bóng người, không biết thật hay giả.
"Có vẻ như ngươi không bất ngờ."
"Ngươi dùng ám khí giỏi như thế vậy mà người chặn ngươi lấy vòng Tàng Ngư không giết ngươi mà chỉ đánh gãy một chân? Với tính cách của Hồng Thiếu Hoài không chặt tay ngươi thì rất đáng ngờ.
Ngươi là thủ hạ của đại ca từ thuở thiếu niên đến nay, ta không tiện chất vấn ngươi nhưng không có nghĩa là không nghi ngờ."
Đinh Thiếu Hạo xoa xoa cằm, thấy không sai:"Không phải ai theo các người từ thuở thiếu niên cũng trung thành tuyệt đối.
Hồng Thiếu Hoài với Lục Khuynh Tâm còn là bạn cùng lớn lên."
Hắn gọi thẳng tên Hồng Thiếu Hoài như thế, xem ra không phải là nội gián Hồng Thiếu Hoài cài vào.
Gió từ trong trận thổi ào ạt tạt thẳng vào mặt đau như bị dao cứa, lập lòe bóng dáng ma quỷ đánh úp.
Bạch Diệp xốc lại tinh thần trán dần ướt mồ hôi, chỉ trong khoảnh khắc kiếp khí lướt qua mang tai, nhanh nhẩu biến chuyển không để người khác nghĩ ra cách chống đỡ.
Bạch Diệp vận quá nhiều sức lập trận nên thương thế ngày càng nặng, kiếm trận hút được máu sức mạnh tăng vụt, tham lam hút lấy.
**
Tàng Ngư nát một bên kết giới, nước mạnh mẽ cuộn vào, kéo theo vô số người đứng thủ vệ ngã xuống phun máu tươi, Tàng Ngư há miệng ngoạm lấy dòng người trong bọt nước, lập tức mặt nước biến thành một biển máu tanh.
Nó vẫy đuôi mấy vạn cơn sấm lôi đình giáng xuống đánh vào vết rách.
Lòng người càng hoang mang kết giới càng run rẩy, mỗi đợt sóng lớn ập tới nhiều thủ vệ ngã xuống không dậy nổi kiệt sức buông tay, phó thác số phận bị dòng nước cuốn trôi, bị sét đánh trúng cháy đen.
Có người vì không nắm được đồng đội trở lại mà khóc rống.
Có người lại điên cuồng lao ra ngoài.
Tàng Ngư há miệng nhả ra thứ gì đó đỏ lòm, không giống lửa như sáng chói mắt, kết giới rách ngày càng lớn phản phệ lên người thủ trận.
Khi quả cầu đỏ đó chạm vào kết giới mặt mũi mọi người đều trắng bệch, tiếp theo đó là tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Sự ngăn cách mỏng dần, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng đâm vào tai đến rỉ máu.
Hoạt tử thi kéo đến ngày càng đông, tiếng khóc nức nở ngày càng nhiều.
Nước lũ cuồn cuộn chảy âm thanh khuếch đại vào lòng người, dòng nước do ảnh hưởng của hết giới mà ngược xuôi ngược mâu thuẫn với nhau.
"Bây giờ đã là canh mấy rồi?"
"Một khắc nữa, chỉ một khắc nữa là đến canh ba chúng ta có thể mở trận."
Nhiếp Trạch Phong cắn chặt quai hàm, gật đầu.
Sóng dữ khí thế ập đến khí thế nhanh như ngựa phi.
Thời điểm cận kề vô số hào quang tụ lại đỉnh đầu, nối liền một hàng với ánh trăng chầm chậm sáng rỡ lên.
Sống cao nuốt trời, nguyên kết giới vỡ tan tựa như muôn vàn tinh tú rơi xuống nước, nhanh chóng tan biến trong huyết nhục mơ hồ.
Dòng lũ đánh vào người mang theo tức khí của ma đạo quỷ dị linh động thấm vào ruột gan.
Sóng đập lên xương cốt xô lệch sắp phân ra từng đoạn.
Canh ba đã điểm.
"Khởi trận."
Các thủ vệ cố gắng ngược dòng nước quay về vị trí, chịu đựng từng trận cuồng nộ của dã thú, sóng đến quá nhanh, người chưa kịp đến đã bị đánh lùi bị ngàn vạn sóng nước áp đảo trên mặt người nào cũng đau đớn dằn xé, gồng người đến gân xanh nổi lên hết.
Người người thay phiên nhau, đặc biệt là những người sống ở thủy mộ đến giúp đỡ, họ bơi dưới nước đã quen nên di chuyển nhanh chóng lên đầu hàng, cản sức nước.
Tàng Ngư chui xuống đất phá hết địa thế bên dưới, mặt đất sụp xuống dần thành trì sụp đổ.
Có người bị nghiền nát.
Có người tâm trí rỗng tuếch, buông tay để nước cuốn trôi.
Đột nhiên có người ôm lấy Lục Khuynh Tâm từ phía sau.
Hắn kinh ngạc đến cực điểm:"Ngươi còn chạy ra đây làm gì?"
Người y rất nóng ôm lấy hắn, trong cơn mưa lạnh hắn không khỏi thấy lưu luyến, hơi dựa dẫm vào người y:"Đợi ta khởi trận xong sẽ bồi ngươi."
Hắn nội thương rất nặng ngũ tạng đã bị bóp nát, hắn nuốt ngược máu tanh vào trong cổ họng:"Vào bên trong..." hắn chưa nói hết y đã buông tay đến trước mặt hắn, ôm lấy gương mặt lạnh buốt của hắn hôn tha thiết.
Y chủ động hôn hắn...
Trái tim hắn run rẩy, lông mi mơ hồ ẩn chứa nước mắt.
Lục Khuynh Tâm chậm rãi thả lỏng căng thẳng trong biển nước, ôm chặt y trong lòng:"Đợi ta một lát..."
Trận pháp nặng nề dựng lên.
Hoạt tử thi bị ngăn bên ngoài.
Thủ vệ còn chưa về kịp vị trí nên trận pháp còn nhiều thiếu sót, hắn nhìn nước ngập đến tận cổ y, cả người chơi vơi hơi phân tâm.
Cuối cùng vẫn giữ y bên cạnh cho an lòng, ánh sáng cổ trận nối với ánh trăng, cột sáng lan ra chiếu sáng cả mặt nước hỗn độn:"Ánh trăng ẩn chứa rất nhiều sức mạnh thuần âm, có thể giúp cho tà ma cường mạnh cũng có thể dùng nó thanh tẩy tà ma."
Dưới ánh trăng đang rộng mở chiếu rọi nhân gian, sóng nước nghịch chuyển trở lại trở thành hai dòng chảy rõ rệt, một tiếng lên một chui ngược lại.
Hoạt tử thi điên cuồng kêu gào người bốc khói đen, người tan thành khói, người biến thành bột mịn.
Tàng Ngư vẫy đuôi đập nước nhả ra một quả cầu đỏ, nhưng nhỏ hơn lần trước rất nhiều, thậm chí khi ánh trăng chạm tới nó càng bị thất thoát năng lực, tranh đấu vật lộn