Trên người dính dấp khiến Thanh Hồn không sao ngủ ngon.
Y cảm thấy thân thể rã rời, không kìm được thổn thức:"Ca, những thứ đệ cướp của huynh, sẽ có ngày...đệ trả lại."
"Đệ nói cái gì...là danh phận này sao?"
Đầu y đau như búa bổ, dần tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một thạch động trống trải.
Nơi này giống như được đúc từ đá nguyên khối, liền kín, nhẵn mịn, y thậm chí nhìn thấy mình phản chiếu bên dưới, trắng đến phát sợ, y cảm thấy mình một đám rong rêu nào đó nơi góc tường mềm yếu đến vắt ra nước.
Một lúc sau y mới phát hiện Công Nghi Lăng cũng đang ở trong động, hắn vẫn đứng bất động.
Cả hai đều im lặng, Thanh Hồn ngoài người nhìn lên trên đỉnh đầu.
Vẫn là Công Nghi Lăng không nhịn được lên tiếng hỏi:"Ngươi không muốn biết ca ca mình đang ở đâu à? Ngươi không sợ y đi tìm Lục Khuynh Tâm tính sổ sao?"
Y nhàm chán đáp lời:"Nếu ca ca ta có chuyện gì ngươi đã không ở đây."
Công Nghi Lăng khẩn trương vạn phần:"Máu của ngươi có thể hòa nhập với Tuệ Sinh, đừng nói đến huyết chú, phong ấn, chỉ việc thanh kiếm đó đã nhập ma ngươi một chút cũng không lo lắng sao?"
Thần sắc y thản nhiên, lạnh nhạt:"Nếu nó đã chọn ta, ta có muốn trốn cũng không được."
"Vậy kẻ đứng sau bức màn này, ngươi cũng không muốn biết?"
"Lẽ nào ca ca chưa từng nói cho ngươi biết không nên xen vào chuyện của người khác?"
Hai huynh đệ nhà này đúng là y hệt nhau, Công Nghi Lăng thở dài:"Thanh kiếm này vẫn nên tinh lọc sát khí thì hơn, còn ngươi..." cổ họng hắn nghẹn lại không thể nói ra, hắn sắp bị bức đến điên rồi.
Thanh Hồn nghe thấy có chút thú vị, hỏi:"Ta thì sao?"
"Không có gì, ta thấy ngươi bị ma kiếm đâm vẫn nên được thanh tẩy cẩn thận."
Y thấy ý định ban đầu của hắn không phải như vậy, nhưng y lười hỏi nên thôi.
Thế nhưng mấy ngày trời Công Nghi Lăng cứ như u hồn ma quỷ lãng vãng trong động, cứ như vậy không nói một câu cũng không tạo ra tiếng động.
Y có thể thấy hắn phờ phạc bạc nhược theo thời gian, bắt đầu bất an:"Lẽ nào ca ca ta thật sự có chuyện?"
Công Nghi Lăng ngước mắt nhìn, trong động sáng tối không đồng nhất hắn cứ mông lung nhìn một lúc lâu, lại thở dài:"Ngươi không cảm nhận được sao?"
Thanh Hồn ngừng một lúc không trả lời, đứng dậy chạy ra ngoài.
Công Nghi Lăng chậm rãi đi phía sau, dõi mắt nhìn theo bóng dáng y đang tìm kiếm đông tây.
Cả người y trắng toát ống tay áo bay theo gió cuốn muốn che lấp cả ngươi, dường như rất mơ hồ, ánh trăng trong suốt rơi trên người mờ ảo tỏa ra hơi thở xa xăm.
"Ngươi đừng tìm nữa, ca ca ngươi đi hái thuốc rồi?"
Y hoài nghi nheo mắt:"Thật?"
"Ta lừa ngươi làm gì?" Ánh mắt Công Nghi Lăng vô cùng thâm thúy:"Nhưng tại sao an nguy của ca ca ngươi, một chút ngươi cũng không cảm nhận được vậy?"
"Gần đây ngươi trở nên rất kỳ lạ..." trong ấn tượng của y Công Nghi Lăng là một người nhạt nhẽo không chịu được, không hiểu sao y chưa từng thấy người này ra bất cứ chủ kiến gì, rất nghe lời, thậm chí có chút bạc nhược.
Cũng không đúng, khi chuyện Nhược Bình xảy ra hắn đâu có vô dụng, dường như trước mặt Diệu Huyền hắn luôn như thế.
Y đã quên mất đề phòng hắn.
"Trả lời câu hỏi của ta trước đi." Giọng của hắn buốt theo từng cơn gió lạnh:"Ngươi không nói ta cũng biết, thử nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem.."
"Bộ dạng của ta làm sao?" Nhớ lại việc này khiến y muốn cười lạnh, đây không phải y bị Tuệ Sinh làm ma hóa, mỗi khi y tức giận mắt vẫn hơi đổi màu.
Có lẽ...
"Trong người mang một nửa dòng máu bộ lạc cổ xưa, chắc ngươi chưa từng nhìn thấy ca ca ta bị thương nặng cho nên mới thấy lạ lẫm." Y hơi mỉm cười giống như khiêu khích:"Xem ra ngươi thật sự chẳng hiểu gì về ca ca ta cả, ta không biết là ngươi quá an phận hay là ngu ngốc nữa."
Lục Khuynh Tâm từng nói biết y không hoàn toàn là người Trung Nguyên, nhưng chính hắn cũng quên rồi! Y tin Công Nghi Lăng không phải là người dễ quên như thế, hắn thật sự không biết chuyện này mới nảy sinh nghi hoặc.
Y cũng tin ca ca mình thật sự có lòng với Công Nghi Lăng, chẳng qua con đường hai người chọn khác nhau.
"Bộ lạc cổ xưa? Có thể đó cũng là một nguyên nhân, ngươi không biết bắt mạch bốc thuốc, không giỏi võ công, trước khi giả dạng ca ca mình, trong giang hồ này đi đi lại lại, không ai biết ngươi là ai, đến từ đâu." Công Nghi Lăng tự mình lẩm bẩm thật lâu:"Nhìn qua ngươi thật giỏi thích nghi, che giấu..nhưng ngươi đã chết rồi."
Tiếng gió quét trên nền tuyết cùng với tiếng sột soạt cành cây va vào nhau không xua được bầu không khí nặng nề lúc này.
Ánh công Nghi Lăng nghiêm túc giữ vững phán đoán cứ nhìn vào gương mặt Thanh Hồn đang trầm tư, moi móc gì đó.
Thanh Hồn hờ hững:"Có phải mấy ngày qua ngươi rất mệt không?"
Công Nghi Lăng đã chuẩn bị sẵn lắc đầu:"Ta biết có một loại tà thuật có thể đưa hồn phách người chết trở về.
Đem một hồn phách tách ra khỏi cơ thể là một phương pháp rất nguy hiểm, ta chưa từng nghĩ Thanh Hồn có đủ tu vi chống đỡ, thân thể của ngươi cũng mạnh đến mức hấp thụ được linh hồn trở lại.
Ca ca ngươi tìm đến ta vì một cây thuốc, nhưng tìm đến Hồng Thiếu Hoài vì thứ gì chứ? Liễm Hồn Thạch! Liễm Hồn Thạch hút máu của ca ca ngươi hóa thành nơi cho hồn phách của ngươi bám vào."
Đốt ngón tay y kêu lách cách, nhưng không nói gì..
"Có thể nói, dòng máu đang chảy trong người ngươi đều là của Diệu Huyền, cho nên y có thể cảm nhận được an nguy của ngươi..."
...
Gió phảng phất lướt qua, nhẹ nhàng tụ thành sợi:"Diệu Huyền đem sinh mệnh mình chia cho ngươi một nửa...."
Nơi đáy mắt Thanh Hồn tràn đầy vẻ chấn động, hoài nghi sâu sắc, không biết nghĩ đến điều gì sợ hãi tột cùng:"Cho nên nếu như ta chết sinh mệnh của huynh ấy cũng cạn, có đúng không?"
Công Nghi Lăng dùng vẻ mặt mệt mỏi bất kham đáp lời.
"Chuyện này ta chưa từng nghĩ đến..." lời này y nói thật:"Như ngươi đã nói hai chúng tôi không ai đủ sức đi ngược lại vận mệnh này cả."
"Ngươi thật sự không biết sao? Vậy ngươi đem thi thể Bạch Diệp về đây làm gì? "
Y cười cười:"À ta hiểu rồi ngươi sợ ta không lượng sức mình sẽ dùng Liễm Hồn Thạch gì gì đó làm liên lụy Diệu Huyền chứ gì? Yên tâm đi, ta mang về đốt chơi thôi."
Nói rồi y biến mất giữa rừng cây.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, Thanh Hồn mở mắt nhìn ánh tuyết hắt bên song cửa sổ, lặng lẽ khoác áo đi thăm mộ.
Nơi này trồng rất nhiều đỗ quyên, thỉnh thoảng bông tuyết chạm cành lá trong rất đẹp mắt, y nghe tiếng tuyết rơi trên tán ô ngồi bên mộ Oanh Tử không biết chờ đợi điều gì.
Hồi lâu có tuyến bước chân đạp tuyết đi ra, Giang Khách nhìn thấy y nghi hoặc hỏi:"Sao ngươi thành ra thế này."
Y sờ tóc của mình, lắc đầu:"Không biết, chắc do Tuệ Sinh." Khẽ vuốt Tuệ Sinh bên hông, nó cũng chậm rãi phản ứng.
Hoặc là do sắp rời khỏi thế gian này nên cơ thể nhiều chuyển biến, đối với y đều không quan trọng.
Giang Khách hờ hững:"Ngươi cứ đòi lấy nó giờ được như ý rồi còn gì?"
Không biết có phải làn khói mùa đông ngăn cách hay không, nhìn xuyên qua đó Giang Khách thấy sắc mặt Thanh Hồn thoáng mờ nhạt, tựa như hồn phách đang nhàn nhạt tan ra.
Y im lặng không nói gì làm Giang Khách có chút thất vọng, không biết sự khiêu khích của mình không đáng để y bận tâm hay do biến cố vừa qua khiến y thay đổi rồi?
"Hồng Thiếu Hoài muốn gặp ngươi đấy."
***
Đêm đã khuya.
Thương thế của Hồng Thiếu Hoài rất nặng.
Sự thất bại của con cá kia nằm trong dự kiến của hắn, hắn