Sắp đến sinh nhật Lệnh Chương, tin vui đã truyền ra khắp nơi, cửa lớn lúc nào cũng mở rộng.
Nam Bình cũng bận rộn chuẩn bị, không có tình cũng có nghĩa nàng cũng nên làm gì đó thể hiện mình là một nương tử tốt.
Cảnh tuyết bên ngoài đẹp như tranh vẽ, mấy hôm trước nàng muốn chuẩn bị bất ngờ mà đội tuyết đi đến động băng, trong người đang sinh bệnh.
Tuy hơi mệt mỏi gầy yếu một chút nhưng vẫn giữ được đầu óc trầm tĩnh, đi lại linh hoạt.
Nàng đã không còn là Trần Nghiên Nghiên hăng hái đắc ý ngày trước, nhưng nàng đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận mọi chuyện, không có lửa giận hay phẫn uất gì cả.
Nàng không thể làm bách hợp trắng muốt bên thủy đình nở rộ tận hưởng gió mát trăng thanh, chỉ có thể làm thượng dược chôn mình trong lầu vàng gác tía, chờ phong sương chốn hiu quạnh làm phai nhạt dung nhan.
Tinh thần hoảng hốt vội vàng che giấu, bỗng Huệ Sắt tiến vào trong đình dịu dàng nói:"A Tần nói thiếu gia đang trên đường trở về có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân."
Khóe miệng nàng nở nụ cười mỏng manh:"Được, ta về phòng chờ."
Lệnh Chương và nàng ít khi có chuyện để nói với nhau ngoài mấy lời những lời hỏi thăm nhàm chán, hôm nay chàng lại truyền lời đến nói chuyện, còn báo cho nàng mồ tin vui: Uyển Nhi đã mang thai rồi.
Chàng vẫn luôn để ý tin tức nơi quê nhà giúp nàng, điều này khiến nàng hết sức cảm động.
Nàng đã không thể giữ lại cho mình một trái tim hoàn chỉnh không sẻ đôi nơi người khác, nàng cũng vướng bận bởi quá nhiều khía cạnh tình cảm.
Nàng chẳng xứng với những gì đang gánh trên vai.
Lệnh Thiếu Phu Nhân, thoạt nghe tôn quý vô cùng, chỉ mình biết sau lưng nó là vực thẳm, trái tim nàng nát nhừ bên dưới đáy sâu.
Trên tay nàng cầm tách trà chưa kịp uống, muốn mở lời hắn đã lên tiếng.
"Có điều, hiện giờ Quỳ Phủ đang rối lắm, ta muốn đưa nàng về thăm nhà cũng không được."
Nàng bất giác nhíu mày:"Sao thế."
"Trung Nghĩa Đường gặp chuyện...."
Lời còn chưa nói hết tách trà trên tay nàng như nặng ngàn cân, rơi xuống đất nước bắn tung tóe.
Nàng hơi bối rối:"Nóng quá ta lỡ tay, chàng nói tiếp đi."
"Lũ vừa ngăn xong, ta nghe nói....Bạch Thiếu Hiệp đã mất rồi, cả thi thể cũng bị người ta lấy mất."
Nàng mím chặt môi, giữa họ nhiều lần vào sinh ra tử đây quả thật là mất mác không thể bù đắp.
Không biết nơi đó Nhuận Thành thế nào.
Thứ nàng có thể lưu giữ là nỗi nhớ những đêm trường cô đơn, nàng hơi dời mắt nhìn những tán cây in bóng bên khung cửa tựa như vô số bóng quỷ rình rập, mỗi đêm nàng có thể đếm bao nhiêu nhánh tựa như tình bao nhiêu sợi.
Thấy nàng buồn Lệnh Chương vội nói:"Hôm nay trời không có tuyết rơi nhiều, nàng ra ngoài dạo một lát cũng tốt.
Đợi tầm một tháng nữa mọi chuyện yên ổn ta đưa nàng về thăm nhà."
Nàng cười yếu ớt, Uyển Nhi có thai là chuyện tốt nàng không thể ôm lòng đau buồn chẳng hợp cảnh.
Đang mùa đông nhưng ở trong phòng nàng thấy bức bối, dưới ánh hoàng hôn nàng chậm rãi chuẩn bị đèn hoa sen thả xuống hồ.
Thủy tiên trong đình đang nở thơm nức trong rèm lụa lay động khiến người ta dễ chìm vào hư hư thực thực không rõ ràng.
Nghĩ một chút nàng sai người bày giấy bút ra viết thư về nhà, trang giấy còn thơm mùi hương thảo, chữ còn chưa viết, giọt mực lại nhỏ xuống một vệt làm bẩn trang giấy trắng tinh.
"Thiếu phu nhân."
"Không sao, để ta suy nghĩ một lát."
Đêm ấy, Chu Nhuận Thành khoanh vùng đối tượng:"Người tiếp xúc với Liêu Thu Hà trước khi xảy ra chuyện chỉ có ba người, hai người mang điểm tâm nhẹ vào phòng, người còn lại chưa biết là ai?"
"Chưa biết là ai sao lại nói ba người?
"Người này mặc y phục nha hoàn, một mực cúi đầu đi đến, nhiều người nghĩ đó là nha hoàn hồi môn của tân nương nên không để tâm đến." Chu Nhuận Thành thấy chuyện này không khó lý giải, trong phủ có nhiều người chưa từng thấy nha hoàn hồi môn của tân nương bao giờ.
Nha đầu này còn rất nhỏ tuổi nên họ nghĩ cô ta ngượng ngùng khi đi qua nhiều nam nhân đang tụ tập đánh bạc.
Hoàng Tuyên không muốn nói chuyện với Chu Nhuận Thành lắm, quay sang bàn với Tân Dã:"Nữ nhân, có khi ghen vì tình không?"
"Ta cũng nghĩ theo hướng này, trước khi ngày cưới ba ngày Liêu Thu Hà từng cãi nhau với Ngạn Lục.
Ngạn Lục có tình ý với Lả Minh Hàn từ lâu, từng nhiều lần dùng lời lẽ khích bác chọc giận nạn nhân.
Liêu Thu Hà lại là người ngoan ngoãn lễ phép chỉ dựa vào thái độ và thân phận cũng đủ đè bẹp Lục Ngạn mọi đường rồi."
Hoàng Tuyên suy đoán:"Lục Ngạn không phục nên nhân ngày thành thân tìm đến, hại tân nương ngã xuống lầu mà chết."
"Không liên quan đến Lục Ngạn, có thể cô ta đã đến nhưng không thể thôi miên khiến tân nương nhảy lầu được.
Có người nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện, tần số hơi lớn nhưng tiếng đánh bạc ồn quá không nghe rõ.
Nếu Lục Ngạn có bản lãnh cao như thế đã không cần cãi nhau với nạn nhân nhiều lần.
Chỉ hy vọng là lúc Lục Ngạn đến đã nhìn thấy cái gì đó giúp ích cho việc điều tra, tứ ca đã đi tìm cô ta rồi." Chu Nhuận Thành đưa ra kết luận.
"Nhưng mà nếu Lục Ngạn bị người ta khiêu khích thì sao? Có thể thôi miên tân nương thì cũng có thể thôi miên Lục Ngạn.
Thứ hung thủ thật sự cần chỉ là một lời cảnh cáo đến người khác rồi đẩy con chốt ra thí mạng thôi." Tân Dã đẩy tách trà lại bàn:"Mục đích thật sự còn chưa rõ sao?"
Không sai mấy ngày trước lăng mộ của tiêu cục đã sụp, không phải do bão tuyết hay vật liệu.
Kẻ nào đó đã âm thầm giở trò, lấy mất bảo vật trấn trong mộ phần rời đi.
Chu Nhuận Thành thở dài:"Tam ca đến giờ còn chưa về nữa."
"Hừ!" Hoàng Tuyên không muốn nghe đến cái tên đó liền quay người bỏ đi.
Chừng một lát Chu Nhuận Thành mới rời khỏi phòng xác, có người mang đến cho hắn phong thư không hề có tên, cầm thư trên tay đầu ngón tay khẽ run, bất giác lại nghĩ đến một người.
Hắn mang thư về phòng, sau khi thắp đèn thì cứ ngồi ngây ra không biết là đang nghĩ gì.
Đến khi hắn cảm thấy lạnh buốt, gió tuyết thổi tắt đèn hắn mới sực tỉnh, thở dài thê lương.
Ai nói cắt đứt tình cảm thì sẽ không còn thương tâm chứ?
Chu Nhuận Thành chậm chạp đóng cửa, châm thêm nến, trong thư chỉ có vài dòng ngắn ngủi lại chứa đựng sự an ủi sâu sắc.
Đọc hết rồi ánh mắt hắn cũng không rời khỏi những trang thư kia, mắt sắp nhỏ máu đến nơi.
Trong đôi mắt ảm đạm lóe lên một ngọn lửa, nơi đáy tim cũng bị sự bỏng rát cấu xé.
Thế thì sao chứ? Hắn có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng sao? Trái tim hắn đã chết rồi không còn luôn ngày ngày đau đớn nữa, hắn chỉ thương nàng thôi, ở chốn phương xa vẫn còn nhớ lại nỗi buồn nơi này.
Những lời lẽ trong thư đều xé rách sự ngụy trang của hắn, bàn tay cầm thư của hắn đông cứng lại, thời gian chầm chậm trôi giữa đêm khuya trống trải tịch mịch.
Dù cuộc đời Chu Nhuận Thành không hề bị người khác điều khiển nhưng thực chất không khác gì quân cờ chẳng thể nắm giữ số mệnh bản thân.
Muốn tiến một bước cũng phải có người thúc giục, đưa tay đẩy.
Hắn từng nghĩ cuộc sống khá ưu ái hắn, dù mẫu thân mất sớm nhưng người đã tìm cho hắn một nơi nương tựa tốt, sư phụ hết lòng dạy dỗ.
Ngày tháng của hắn cũng khá tự do, có một tửu lâu nhỏ kiếm sống, lúc muốn thì cầm bút đọc sách, có khi lại cầm kiếm cùng huynh đệ xông pha, đêm về lại nghiên cứu y thuật.
Trải qua nhiều lần mài giũa chưa từng nghĩ đến yêu một người, truy cầu tình cảm với người khác.
Tình cảm này là họ cùng nhau cắt đứt, nàng không thể vứt bỏ mọi thứ theo hắn đến cùng trời cuối đất, hắn cũng không muốn làm khó nàng.
Giữa màn đêm tăm tối, những