Thanh Hồn chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, bị nguy hiểm từ đâu xông ra dọa hết hồn.
Sói đói gặm áo Thanh Hồn lôi xuống đất, y khựng lại một giây chợt có cảm giác mình đang rơi thẳng xuống vực sâu.Tình cảnh này y đã từng trải qua.Bị vây bởi một bầy thú dữ, không thể giãy giụa phản kháng.Y ho một búng máu lông tơ đều dựng lên hết.
Nơi cổ họng không phát ra tiếng, nơi tối om này chỉ có âm thanh gầm gừ cùng tiếng gió mờ mịt.Sói đói ngửi thấy mùi máu càng kích thích, phát hiện con mồi của mình còn sống hai mắt sáng như ngọn lửa tham lam nhìn chằm chặp.
Thanh Hồn ra sức lùi lại chợt đụng phải bộ lông đầy máu tanh phía sau, cổ áo bị cắn lại.
Chạm phải ánh mắt hung ác đó cả người y cứng đờ lại, không còn trí óc nghĩ đến việc chạy trốn.Dù cho đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, y đã quen phải đối diện với tình huống một mất một còn.
Thế nhưng nhìn sự đói khát từ sâu trong mạch máu của chúng, Thanh Hồn lại nhớ chuyện cũ, từng mảng chết chóc đen tối ngày xưa lại ùa về.
Thanh Hồn không dám nhúc nhích hoặc là không còn đủ sức cọ quậy nữa, giống hệt như ngày xưa đau đến muốn tự vẫn, muốn cắn lưỡi còn không cử động.Thấy con mồi lần nữa bất động, bầy sói thăm dò một lát mới vồ tới lôi người xềnh xệch.
Lưng ma sát với đá vụn cây khô dưới đất để lại vệt máu thật dài, rừng đẫm sương tuyết không có tiếng kêu nào, gió đã tĩnh, trong tình huống bối rối nghẹt thở này không làm y sợ hãi.
Thanh Hồn mờ mịt không biết mình bị lôi đi đâu, y như không biết đau mở to mắt nhìn tuyết bay đầy trời, lại nhớ một đêm yên bình khoác áo ngồi tựa cửa ngắm tuyết bay.
Ngọn lửa hồng hừng hực tựa như mang đến ấm áp vĩnh viễn không bao giờ tàn.Đột nhiên bầy sói khựng lại, ném Thanh Hồn xuống hang động.
Y không lộ cảm xúc gì, trống rỗng, nhìn không thấy đáy, cuồng phong nổi lên từng lớp lớp từng lớp xô tới.
Thanh Hồn nhớ đến gió của thảo nguyên im lặng mà rùng mình.Đột nhiên có gì đó nhào tới, vội vã thô bạo ôm chặt lấy, ép vết thương của y đau lên, chảy máu.
Do bị sốc Thanh Hồn thấy máu trong người sôi sục, váng đầu buồn nôn."Bị ngốc à? Không nhìn thấy ta sao?"Bầy sói ném Thanh Hồn xuống cũng nhảy theo, chợt phát hiện trong hang có người sống, vuốt sẵn sàng, há miệng tụ ánh sáng.Mắt Lục Khuynh Tâm như lửa cháy càng lúc càng sáng, như đã ngộ ra điều gì đó.
Khi chạm đến những vết thương trên người y, liền đặt người xuống trong góc động.
Tay nắm tay: "Ngươi không biết bàn tay mình rất quý giá sao? Phải giữ gìn cẩn thận."Thấy Thanh Hồn không nói được, hắn liếc cái liền hiểu: "Bọn chúng hả, không sao cả loài sói này khi xưa lấy kiếm ta đã gặp rồi."Thanh Hồn đột nhiên thấy hơi căng thẳng, vừa rồi y còn buông xuôi thế nhưng ở cạnh hắn lại có sức sống trở lại.Hắn nhìn gương mặt y lặng đi, chứa đầy đau thương, hơi cúi đầu dần buông người ra: "Ở đây một lát ta sẽ trở về ngay."Trong hang động ướt át, y tựa hang nghe mấy chữ ta sẽ về ngay mà rùng mình, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Thanh Hồn nhắm mắt lại cảm nhận tiếng vồ nhau trong gió, có mùi máu tanh bắn tung tóe.
Máu trúng cả mặt y nhưng không buồn lau, mơ hồ thấy trong động nóng lên rất nhiều.
Thân thủ hai bên đều rất nhanh nhẹn sung sức.Những luồng ánh sáng bắn ra đều lạnh như dao, sói đói gầm gào càng thêm hung bạo, mùi máu cũng ngày càng nhiều.
Mấy con sói ở chốn này rong ruổi tự do ở không gian chật hẹp không phải lợi thế.
Bọn chúng còn tưởng đem về đây có thể chia nhau bữa ngon, không ngờ gặp phải người biết rõ đường đi nước bước của mình.Lúc đến đây hắn không gặp chúng, còn tưởng đã bị giết hết rồi, hóa ra trốn ở dưới vực sâu này.Đột nhiên có một con sói thoát khỏi vòng kiểm soát của hắn, lao về phía Thanh Hồn.
Mặt hắn tái mét gần như ngừng thở không kịp phản ứng đã thấy Thanh Hồn duỗi tay ra bắt được cổ nó dùng sức.
Con sói đó sau khi bị hắn quần một hồi đã không đủ sức bắn ám khí nữa, tuy nhiên với Thanh Hồn không đủ để vặn cổ nó, chỉ ném xuống, dùng đá đập chết.
Hắn nhìn Thanh Hồn với mặt đầy cổ quái khó hiểu, hắn như nhìn thấy một dáng vẻ thâm sâu khó lường ẩn trong gương mặt tái nhợt, thở dốc không ngừng.Như đã từng nhìn thấy, quen thuộc đến mờ mịt.Nhưng hắn không có thời gian để ý lâu, hắn nhớ đến ánh mắt thông suốt của một người khi chạm phải vách đá cổ màu mặc lục, vuốt ve từng hoa văn trên đó.
Trong đôi mắt có thứ ánh sáng cả đời hắn muốn theo đuổi, bất kể là năng lực nông sâu chỉ là từ trên người đó, hắn đều thấy yêu thích.Xử lý xong bọn sói, hắn tiến đến bên gương mặt ngây ngốc của Thanh Hồn, giúp y vết máu trên mặt.
Sắc mặt y vẫn rất kém mồ hôi to như hạt đậu sau một hồi như sực tỉnh trong cơn bạo bệnh: "Không thấy hai người kia đâu nữa.""Lúc ta trên đường quay lại đây đã thấy bọn họ bị lôi đi." Hắn nhẹ giọng an ủi: "Đã đưa họ đến nơi an toàn rồi."Bên trên cỏ dại đến thắt lưng, toàn là loài có thể mọc răng ăn thịt.
Vừa rồi chúng e ngại không dám giành con mồi với sói nhưng tình hình bây giờ họ bước lên thì khó nói lắm.
Vết thương của Thanh Hồn ngày càng nghiêm trọng, lãnh đạm trong miệng hắn giảm đi vài phần: "Ngươi còn chịu nổi không?"Thanh âm vẫn ôn nhuận trầm thấp, đôi mắt đen đó vẫn ấm áp như thường, dường như họ vẫn có thể trở về như lúc xưa, y hơi dao động nói: "Ta có gì mà không chịu nổi chứ?"Qua vô số lần bị thương hình như y đều khỏe mạnh, hắn dù biết vẫn muốn hỏi thăm đôi chút."Những con thú ở dưới đây đều đã bị biến dạng hết rồi, tuy nói đã tạo kết giới an toàn cho hai kia nhưng ai đảm bảo được không xảy ra rủi ro? Chúng ta phải tìm được vỏ kiếm mau chóng trở lên." Hắn do dự một chút nói: "Hoàng Tuyên bị thương rồi, chỉ trụ được trong thời gian ngắn..""Cái gì?"***Ở dưới hố nhìn lên mơ hồ thấy được ánh sao mỏng manh, Thanh Hồn không có ý định nhúc nhích.
Trong lòng y nhiều lo lắng làm bầu không khí đè nặng đến đáng sợ."Ta đã tạo kết giới rồi, nếu có biến động sẽ lập tức biết ngay thôi.
Ngươi đừng có lo lắng quá."Thanh Hồn nhất thời không có gì để nói, tay kết