"Chu công tử, Chu công tử không sao chứ?" Giây lát sau trong khách điếm liền xôn xao theo, lờ mờ thấy một bóng người chạy mất khuất sau hành lang.Khách trọ ầm ầm chạy ra, phương hướng bất đồng loạn cào cào cả lên.
Họ nhìn thấy máu liền run cầm cập lòng nơm nớp lo sợ.Chu Nhuận Thành thấy bên người bỗng lạnh lẽo, như có cái gì đó đâm vào mang theo một luồng sát khí mát lạnh, cả người mất sức không cử động được.Tiểu nhị luống cuống: "Chu công tử, Chu công tử...trời ơi chuyện gì thế này."Vết thương không lớn lắm nhưng thon dài mảnh nhỏ, quẹt một đường tựa như đi trên đường vô ý va chạm.
Tiểu nhị nhìn thấy vết thương kia dần chuyển đen lờ mờ hiểu ra bị trúng độc dìu người đi tìm đại phu.
Vừa đưa đến đại phu vừa không quên dặn người khác chờ vị bạn hữu đi cùng về báo cáo lại.Chu Nhuận Thành cứ thấy người như bị tơ quấn, luồng lực lạnh buốt thâm nhập sâu bên trong, so với lần trước trúng Băng Mẫu Đơn càng thảm hơn, tức ngực thở không nổi.
Khi Nhiếp Trạch Phong đến bầu không khí rất trầm lặng, thấy sắc mặt người đến không tốt đại phu không dám nói nhiều, sau khi nói bệnh án liền ngậm miệng ra ngoài kê đơn."Không biết gần đây làm sao, từng người từng người gặp chuyện.
Không biết Khuynh Tâm và Thành Kính giờ đang làm gì mà không gửi thư về, lòng ta lo quá." Mấy ngày trước Nhiếp Trạch Phong lấy đồ đạc cũ ra lau không hiểu sao lại làm rơi, cảm giác tê dại đó, hệt như...Hệt như...ngày Trạch Dương gặp chuyện.Dư Dung còn nghĩ họ sẽ không lên nữa định quay về, không ngờ vừa quay người đã thấy họ bay lên.
Nàng nhìn Lục Khuynh Tâm đang cõng một người trên lưng, da trắng như tuyết, gò má xanh xao.
Dù sao người kia có gương mặt khá giống nàng, nhìn bộ dạng như thế cứ ngỡ là mình xuống sắc, lòng khó chịu cực kỳ.Hương cỏ xanh bay thoáng qua chớp mũi, không ngờ dưới vực còn cây cối mọc nổi trong gió tuyết.
Nàng chạy lại phía họ hỏi: "Sao, có lấy được vỏ kiếm không?"Họ đã mệt ướt mồ hôi không nói nhiều với nàng ta, chỉ giơ vỏ kiếm lên.Ánh mắt Dư Dung sáng rỡ: "Đưa cho ta.""Có bản lãnh thì cầm lấy."Nghe thế nàng ta rụt tay lại, không dám liều.Năm người tìm được một hang động gần đó nghỉ ngơi, so với cái hang đầu tiên họ đến ở phong thủy tốt hơn nhiều, ít nhất không dễ bị tuyết lấp.
Lục Khuynh Tâm vừa đặt người ngồi xuống cô ta đã hỏi ngày: "Tìm được vỏ kiếm tiếp theo làm gì, có tìm được kiếm."Lục Khuynh Tâm trừng mắt: "Ồn ào cái gì không thấy người đang ngủ sao?"Thanh Hồn và Hoàng Tuyên đều mệt mỏi không nghỉ ngơi tốt họ khó mà trở về nhanh được.Dư Dung ngồi đối diện họ, cười lạnh: "Hỏi sao ta dùng nhiều chiêu vậy không quyến rũ được người, hóa ra thích nam nhân."Nghe nói thế cô ta hắn hơi động đậy chân mày, lại nhớ ra chuyện quan trọng: "Ta từng gặp cô nương."Nàng ta kéo áo lông kín người, mỉa mai: "Ngươi cũng dễ quên thật đó, cách đây không lâu còn nhờ ta đến dạy nấu món quê nhà của ai đó mà."Thành Kính hừ: "Cô bớt nói đi."Lục Khuynh Tâm ngồi thẳng dậy hơi liếc qua người bên cạnh: "Hai người khá giống nhau, thân thích?""Ta xin ra ở sứ Cúc Quỳ, không liên quan đến y." Nàng ta sờ mặt mình: "Giống cái gì, ta xinh đẹp hơn tên này nhiều."Trước giờ nàng dựa vào gương mặt của mình đường đi vô cùng dễ dàng, không những nàng muốn ngày càng trở nên xinh đẹp, mà còn phải khuynh sắc khuynh thành độc nhất vô nhị.
Từ ngày gặp mấy người này chuyện gì cũng gãy, có điều nghe nói y thuật của y rất tốt.
Không biết có phương thức nào giúp nàng dưỡng nhan hay không?Lục Khuynh Tâm thấy sứ Cúc Quỳ, hình như đã từng nghe qua rồi.Sờ mặt mình một lúc thấy thỏa mãn, lại nói: "Hai người đúng là ngược luyến tàn tâm mà, trước đó còn hòa thuận lắm giờ thì đã trở mặt rồi.
Nhưng không sao các người cứ day dưa mãi mãi cắn lấy nhau không buông."Lục Khuynh Tâm nhìn cô ta: "Cô nương lo thừa rồi."Nghỉ ngơi một lúc họ đi ra chỗ hai thanh kiếm đang đấu nhau.
Hắn nói: "Có vẻ Tuệ Sinh bảo vệ y, còn Tĩnh Sinh thì muốn giết.""Sao lại thế?""Chuyện nói ra rất dài, tin tức cũng không chính thống lắm, tóm lại...""Tóm lại là, nếu y chết thì kiếm sẽ không còn sát khí chống đối chứ gì?" Nói rồi nàng ta muốn bắt lấy y bên cạnh hắn, Lục Khuynh Tâm nhấc chân né một bên: "Cô nương, đừng tưởng mình là nữ nhi ta sẽ không ra tay."Dư Dung mở to mắt: "Ta không phải giúp các người mau lấy được kiếm sao? Nhị ca của các ngươi người ta cũng giết, còn ở đó trọng tình trọng nghĩa gì nữa.""Chuyện đó không liên quan đến cô.""Dù sao cũng nam nhân đụng đến tư tình liền chần chừ không có chút dứt khoát nào." Nàng lấy trong áo ra khăn tay hải đường: "Vậy đi, xin chút máu cầm kiếm chắc không quá chứ.
Trên người cũng bị thương xin thấm máu một miếng chắc không đau lòng đâu ha?""Cách này đã từng thử rồi.""Từng thử rồi, không lý nào là ai cầm kiếm?""Là ta.""Sao không thể y cầm hả?"Vì hắn sợ kiếm đả thương người, tuy nhiên lời này khôngnói.Tà dương đỏ bên khe núi tuyết như báo hiệu một dự cảm máu me, Thanh Hồn bây giờ đã rất thảm vết thương đầy người còn bị bỏng lạnh.
Trước đó Tuệ Sinh đến còn không ngăn cản được Tĩnh Sinh đâm vào đùi y, hắn làm sao dám để Thanh Hồn chạm vào kiếm chứ?Dư Dung liếc mắt nhìn như hiểu ra mọi chuyện bĩu môi: "Thôi đi, trước đó kiếm đã bị Hồng Thiếu Hoài cầm qua, với tính cách của hắn dễ gì không giở trò bên trong."Thành Kính trước đó biết cô ta nhìn khá giống mẫu thân Thanh Hồn tuy có chút thủ đoạn nhưng chỉ là để quyến rũ nam nhân.
Mà Thanh Hồn bị cô ta rượt một vòng lớn trong rừng cũng chỉ kể lại với thái độ nhàn ngôn tiếu ngữ không khen cũng không chê.
Tự nhiên lúc này nàng ta nhắc đến Hồng Thiếu Hoài khiến Thành Kính nảy sinh bài xích chán ghét: "Cô nương có thể đến chỗ hắn đúng là không tầm thường."Dư Dung chợt nhớ hai bên có thù với nhau, hơi nhếch môi.Trong lúc này Lục Khuynh Tâm nhìn mấy chữ trên võ kiếm hơi suy tư.
Thành Kính hơi liếc qua: "Đệ đã xem cổ trận đó mấy lần rồi không tìm ra manh mối, nếu như có..." nếu như có Nhị ca ở đây có thể gọi hồn kiếm kiểm tra thử.Thấy sắc mặt Thành Kính hơi tái lại Lục Khuynh Tâm cũng hiểu ra: "Không lấy được thì thôi chúng ta về thôi, ở mãi nơi này không phải là cách."***Mấy ngày đường dài, họ đã rời khỏi vùng sơn tuyết lạnh giá, thật may họ đã tìm được một căn nhà hoang cũ kỹ nghỉ tạm, bắt được mấy con cá dưới sông.Thanh Hồn nhấc nồi đất đang bốc khói đặt sang một bên, nước canh còn đang sôi sùng sục thịt cá trắng muốt béo ngậy lộ ra, y chậm rãi múc ra chén chậm rãi thổi: "Tiểu nương định theo bọn ta đến khi thừa cơ lấy được kiếm đấy à?"Thành Kính đang mãn nguyện thở phù nghe thế cũng liếc nàng ta một cái, tam ca nói khi trăng tròn võ công cô ta mới phục hồi hoàn chỉnh.Không đáng ngại.Dư Dung nửa ngồi nửa quỳ dùng nước tuyết đun ấm giặt khăn tay dính máu.
Động tác nhẹ nhàng uyển chuyển để lộ cổ tay trắng như ngọc cũng chiếc vòng san hô sắc màu tuyệt mỹ.
Nàng ta hơi nhướn chân mày: "Chắc các người cũng nhận ra Lương Ngôn và Tiêu Tử Nhân đã canh ở ngoài chờ chúng ta trở ra? Mục đích nhìn thì giống nhau nhưng kiếm vào tay ai lại là chuyện khác."Thanh Hồn liếc nhìn khăn tay hải đường trong tay cô ta, lại ngước lên nhìn cây trâm thược dược thuần màu không chút tạp chất trên mái tóc đen, lặng thinh không nói.Lục Khuynh Tâm lại không như vậy, hắn nhìn chằm chằm chiếc khăn đó: "Thanh Hồn cũng có một chiếc khăn tay y hệt như vậy, là do cô nương thêu sao?"Nàng ta nghe thế ngừng một lát, hỏi: "Người bên cạnh sao ngươi không hỏi?" Mặt hơi lộ ra chán ghét nói: "Chủ là một chiếc khăn tay thôi.
Thật ra kiếm này sát khí dữ quá ta có muốn cũng không cầm được, mai vào thành rồi ta sẽ không nương nhờ nữa."Đột nhiên khách sáo, thật kỳ lạ.Có điều tuy hai bên tranh chấp nhưng đến giờ cô ta vẫn chưa làm gì quá đáng, họ không muốn để cô lại một mình giữa trời tuyết lạnh thế này.
Là do họ mềm lòng dù biết cô ta không thèm sự lo lắng dư thừa này.Tối hôm sau, họ cuối cùng cũng vào trong thành, không biết có chuyện gì mà người nào người nấy đều phấn khởi, họ phát hiện có người từ nơi khác đến.Mưa tuyết như tơ rủ xuống, bên kia đường náo nhiệt lụa hồng khăn đỏ, đèn treo cao."Mùa đông này kéo cũng thật dài." Hòa Phong Thương che ô vẫn bị mưa phủ vai áo, bay ướt má: "Hoa ta bảo ngươi chăm đã che chắn cẩn thận chưa.""Đã để trong phòng ấm.""Hoa tàn rồi sẽ nở lại, người thì đi rồi." Trên môi nở nụ cười nhưng khiến người ta rét lạnh.Hắn ngẩng đầu nhìn bên góc tường nhà ai lộ ra mấy cành cây ngô đồng lòng tiêu điều thở dài: "Trong thành này mây đen che kín, ảm đạm quá, chắc là sắp có cơn bạo bệnh."Người bên cạnh cũng nhìn theo, thấy trời quang sạch sẽ như này thật không thích hợp.
Giữa khí hậu khiến người ta thấy ảm đạm như này phải có giông mới tốt.Hòa Phong Thương về phòng, nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói từng hồi, trong phòng không thắp quá nhiều đèn chỉ có ánh sáng yếu ớt mờ nhạt in trên trang giấy.
Mấy