Lục Khuynh Tâm đang mơ mơ hồ hồ, nghe Thanh Hồn nói như thế hơi sững người, một bên nghe có người bàn tán: "Là Ngô Trác...là Ngô Trác thật à?"Ngô Trác theo bản năng đáp: "Không phải, không phải ta..." tâm tư hắn đang rối nhìn đâu cũng thấy ánh mắt quỷ dị, Ngô Trác trên mặt tràn đầy sự sợ hãi không dám thở mạnh: "Ngươi nói dối, ngươi nói dối..."Hắn càng giãy giụa vết thương càng rách ra nghiêm trọng, máu tươi đầm đìa.
Trái tim Ngô Trác treo lơ lửng lại đổi sang rên rỉ yếu ớt: "Cứu ta, cứu ta với..không phải ta mà.."Rất nhiều ánh mắt nhìn đến đâm thủng Ngô Trác, lùi lại rất xa như không nghe lời cầu cứu kia.
Lỗi Trình hơi ngồi dậy mắng: "Ngươi điên rồi không giúp được gì thì đừng có nói nhảm."Người sống sờ sờ muốn mổ người ra lấy hạt giống gì gì đó, có điên không?Hạnh Lâm nheo mắt nhìn bộ dạng yếu ớt của Ngô Trác: "Là hắn ư? Ngươi thật sự không lừa ta chứ.""Người nài nỉ mãi muốn một lời từ ta, sao giờ lại không tin rồi." Thanh Hồn nhẹ giọng đáp, không quên hướng đến Nam Bình hỏi: "Phải không muội muội."Nàng ta cũng không hiểu chuyện gì, ngoảnh mặt sang hướng khác: "Ta không biết."Nội tâm mọi người đều ở bờ vực tan vỡ chỉ sợ nói một hồi lại tới phần mình.Lục Khuynh Tâm rất tức giận: "Ngươi..."Thanh Hồn định nói gì đó đột nhiên thấy người mát lạnh.Y cúi đầu nhìn thấy một mũi băng nhọn đâm xuyên qua người, Lục Khuynh Tâm vọt tới vừa vặn dây mộc trói quanh cũng lỏng ra, mũi băng kia đâm vào rồi lại rút ra lần nữa, máu bắn ướt mặt Lục Khuynh Tâm, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó hắn như nhìn thấy một bóng người nát vỡ.Chứng kiến cảnh này có người sợ ngây ra.
Hạnh Lâm bắt lấy bả vai người vừa tới, cau mày: "Làm gì đấy?"Tiêu Linh cười cười: "Làm gì đâu, chỉ là ta chợt nhận ra máu của y tốt hơn nhiều.
So với cái kẻ thoi thóp đó có tác dụng bồi bổ, dùng nó sẽ không làm ngươi thất vọng."Ai nấy cũng đều đang mơ mơ hồ hồ, Tiêu Linh đẩy người ngã lăn ra đất.
Máu từ vết thương trào ra như suối, vị máu ngày càng nồng.
Lục Khuynh Tâm ôm người trong ngực vết thương nhìn như đâm qua nội tạng nhưng vô cùng kỳ quái, không lập tức lấy mạng chỉ gây mất máu thôi.
Vội vàng điểm vài huyệt đạo trên người y cầm máu, người vừa đến này hắn như đã nhìn thấy ở đâu rồi.Hạnh Lâm không hài lòng lắm: "Mạch tượng của y vừa yếu vừa không thông.
Máu nhiễm độc nghiêm trọng có thể moi được đồ tốt gì chứ, dùng y có thể đổi được bao năm cho Ngạn Vô Hận đây?""Máu nhiễm độc mới là điểm tốt của y." Tiêu Linh nhìn hai người đang nằm dưới đất: "Phải không, Thanh Hồn, thanh đại phu tài giỏi nổi danh giang hồ."**Thanh Hồn thấy cả người đều tê dại.Vẻ mặt Lục Khuynh Tâm hơi thay đổi, khàn giọng: "Khói lạnh này có chứa ma khí thuốc thang bình thường không dùng được đâu."Quách Tôn cười hề hề: "Thuốc thang không dùng được thì trả lại cho ta, Lục công tử người còn bảo vệ y làm gì biết đâu lát nữa y sẽ mang người ra làm kẻ chết thay đấy."Ngô Trác đang nằm rên chợt dừng lại, khóc lóc: "Ta muốn ra ngoài không thể chết thảm ở đây được." Càng nói nước mắt càng tuôn rơi thảm thiết: "Tên độc ác kia muốn máu của ngươi không phải ta...sao ngươi lại đổ lên đầu ta chứ.
Tại vì ngươi mà kéo người khác chết theo."Lỗi Trình không tình nguyện mở miệng: "Xem ra ngươi còn khỏe lắm, nói năng đặc biệt lưu loát...số thuốc này đừng dùng nữa chia cho người khác đi."Bị nhìn Ngô Trác đành ngậm miệng lại.Vạn Mã trưng bản mặt cau có khó chịu nhìn sang: "Hắn nói không sai chút nào, từ khi nhìn thấy đã nghi người này có vấn đề.
Bây giờ chúng ta bị nhốt chung với y kết cục xui xẻo trước mắt đã quá rõ ràng rồi."Lãm Phương bi thảm nhìn y, do dự hồi lâu mới nói: "Trên giang hồ có nhiều lời đồn, tốt có xấu có...nổi trội nhất vẫn là chuyện của Liễu Vân Thoa và đào mộ Nhiếp Trạch Dương.
Một ngươi chết trong tay y, còn chết rất kỳ quái,..người còn lại..."Nói tới đây ông ta liềm ỉm đi không lên tiếng nữa."Liễu cô nương là thần y danh chấn một thời làm việc tốt vô số, khi đó nhiều người trúng độc quái dị là cô ấy không ngại vất vả đứng ra giúp đỡ." Lăng Thời quay sang nhìn ánh mắt đã có mấy phần thay đổi: "Không giống như người thấy hình không thấy bóng, mang tiếng là đại phu lại muốn đem giúp tên kia mổ bụng chúng ta.
"Thanh Hồn hơi co rụt một cái, cắn răng hít sâu một hơi, hắn nghiêng qua nhìn thấy hơi khó hiểu, lần theo vết khói nơi vết thương đang ra di chuyển xuống bên dưới.Ngay trên đùi.Làn khói đen ác liệt kia dọa sợ không ít người."Vết thương Tĩnh Sinh không phải đã lành rồi sao?" Thanh kiếm đó nói sao cũng không sạch sẽ nên ném kiếm lại cho Hồng Thiếu Hoài hắn không hề thấy tiếc, giờ nhìn vết thương lần nữa lòng có chút ám ảnh, sợ có ngày nó vết thương này nuốt đến cả vụn xương cũng không còn.Mắt y đen thẫm còn có chút ánh nước, hắn lại nhớ mỗi khi xúc động mắt Thanh Hồn lại có màu khác, vì mẫu thân y không phải người trung nguyên."Không...""Không cái gì mà không..." Hắn ngắt ngang: "Lệnh thiếu phu nhân...người xem thử cái mạng quèn của y thế nào rồi."Nam Bình đã xem thử hai lần đều không phát hiện vết thương này, giờ nó lại hiện ta sâu mà không máu.
Khói đen tỏa ra nồng đậm đang bò lan ra ngoài, nàng thở dài: "Ta học y thuật không thông."Đây rõ ràng liên quan đến người tu luyện, nàng xem không hiểu.Trước khi Thanh Hồn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ còn nghe thấy mọi người cãi cọ gì đó liên quan đến mình, còn có xương cốt đang bị kéo căng ra tưởng chừng sắp đứt lìa.******Mái đình bên hồ có thể ngắm trăng giờ lại nằm lặng lẽ giữa chốn âm u, tuyết mù giăng kín lối không mấy ai lui tới.
Thanh Hồn đạp tuyết lạnh theo hương mai phai nhạt đi tới, hôm nay hương hoa sâu kín này có lẫn hương sen, thật lạ lùng.Tiết trời lạnh không ngăn nổi bước chân Thanh Hồn đạp tuyết tầm mai, đến khi nhìn thấy mái đình hoang tàn không khỏi ngạc nhiên.
Ở nơi có một bóng trắng đang ngồi, tóc xõa dài để gió tùy ý thổi tung, từ trên người đó phát ra luồng khí âm u bủa vây."Đã đến thì cùng ta uống chén trà đi."Mùi hương này.Sương tan dần, Thanh Hồn nhìn thấy Khấu Hòa đang nhìn mình mỉm cười.
Trên bàn hoa sen u lam đang tỏa ánh sáng thâm trầm, còn có vài đĩa đồ ăn.Khấu Hòa ôm bình rượu ngọt nhạt cất lời: "Không hợp với khẩu vị của ngươi hả?""Ta không ăn nhạt thế này." Trên bàn toàn hoa với cỏ xào sơ qua, may mà không có mùi tanh.
Y chỉ sợ mình xui xẻo ăn trúng hoa máu Liễu Vân Thoa để lại cho Khấu Hòa cầm cự thôi.Khấu Hòa cười ôn hòa: "Diệu Huyền...."Tay Thanh Hồn hơi khựng lại."Ta không tìm thấy ca ca ngươi."Y thả lỏng ít nhiều: "Công Nghi Lăng cũng không thấy đâu."Khấu Hòa tỏ ra thương tiếc: "Uổng công ta một lòng đào tạo đến lúc quan trọng lại không thấy hắn đâu."Nghĩ đến việc Khấu Hòa bảo sắp xếp Diệu Huyền và ca ca gặp nhau, để họ cũng nếm trải mùi vị thất tình giống mình.
Chịu cảnh bị số phận chơi đùa có tài nhưng bạc mệnh...!y tự hỏi: một lần gặp gỡ có đủ ghi nhớ cả đời?"Cái gì mà thiên hạ đệ nhất tài tử, ta thấy hắn có làm được cái gì khiến người khác thán phục đâu.""Ngươi nghĩ hắn có cô độc như ta không? Bây giờ người có thể ngồi cùng ta từ bình minh đến đêm tàn trò chuyện cũng chỉ có ngươi."Thanh Hồn nghe câu này có cảm giác sắp bị thôi miên: "Kể cả có Vũ Đình An bên cạnh ngươi vẫn cô độc đấy thôi, ta thì nhằm nhò gì."Sắc mặt Khấu Hòa hơi thay đổi, khóe miệng lưu lại nét cười buồn xa xôi.
Thế nhưng nó rất nhanh tan biến mắt Khấu Hòa lóe lên: "Ngươi cũng như thế thôi."Vẫn là xung quanh huyên náo riêng mình tẻ nhạt, rồi cũng sẽ quen.Có người ở bên cạnh mà không dám chạm tới, đột nhiên cả hai đều im lặng bầu không khí trở về tĩnh mịchGiữa chốn dối trá này những việc họ làm đều có mục đích không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì, chỉ có tình cảm là thật.
Người trước mặt Thanh Hồn đây tóc mai đã thấm ướt, nụ cười nhẫn nại bao dung, y hạ tầm mắt thở than: "Ta sợ ngày nào đó lại biến thành giống ngươi."Vì những vết thương và nỗi buồn mà đánh mất tất cả, là do duyên phận không đủ sâu đậm cảm động lòng trời, hay được họ một lòng nhớ thương với người kia là đau khổ, dằn vặt."Đừng có nói như vậy..." Khấu Hòa nâng chén trà thưởng thức, như đang cho y biết rõ lòng mình cũng như tự nói với bản thân: "Ta đang sửa chữa sai lầm, thật may ta trước giờ chưa từng ngại bỏ ra một cái giá để chỉnh lại lầm lỡ.
Có điều, biết đâu một ngày nào đó ngươi lại hối hận vì không thể trở thành người như ta."Lòng y mất mát: "Đúng vậy, ít nhất Vũ Đình An trong lòng ngươi vẫn nguyên vẹn đẹp đẽ như trước, hắn là chỗ dựa cho ngươi sống tiếp thực hiện hùng tâm khí thế mà ngươi muốn.
Còn ta...còn ta...!đã mất rồi."Khấu Hòa lắc đầu: "Một lòng ái mộ bấy lâu sao lại có ngày này."Y cười che giấu đau lòng: "Mặt trời có lúc mọc lúc lặn, tuy là ngày nào cũng thế nhưng cảm xúc người ta ngắm nhìn khác nhau.
Ta từng vì một đêm đỗ nhược nở rộ bên triền núi mà động lòng, chỉ tiếc xuân hạ thu đông đều không thể ôm ấp mãi một giấc mộng vô vọng được.""Vậy xem ra ngươi còn thê thảm hơn ta." Khấu Hòa bung ô bước ra ngoài, không quên bỏ lại một câu: "Mong là lần sao gặp lại chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau."Thanh Hồn gục xuống bàn lòng đầy bi phẫn: "Nhưng ta lại không muốn gặp lại ngươi."Y rất muốn ở trước Khấu Hòa nói một câu: "Vẫn may là Vũ Đình An đã ra đi vào thời điểm hai người vẫn còn nghĩ những điều đẹp đẽ với nhau.
Còn sống là còn hy vọng, không sai, ta chỉ sợ ngày nào đó hai người ở cạnh nhau, nhìn nhau mà lòng thất vọng mà thôi."Nhưng Thanh Hồn vẫn không đành lòng nói ra.Những giọt sương tuyết trên cây rơi xuống, Thanh Hồn từ ngày bắt đầu sợ lạnh đã biết mình không tồn tại được lâu, chờ ngày bị đóng lại thành băng.
Nên âm thầm chịu đựng hay giãy giụa sống? Mọi việc như trước nhưng tim không vì người mà đập mạnh nữa, một mình ấm lạnh tự biết.
Không bằng hạt bụi ngọn gió tự mình bay xaÁnh mắt Thanh Hồn xuất hiện lệ, đột nhiên có một chiếc áo ấm choàng lên: "Ngươi một mình ở đây làm gì?"Lục Khuynh Tâm nắm bàn tay mềm mịn như bạch ngọc của y, ủ ấm: "Về thôi, lát nữa tuyết sẽ