Đông lạnh vẫn chưa tàn, Lục Khuynh Tâm đi bẻ mấy cành mai nở muộn mang về.Gần đây hắn cứ tự ru mình ngủ trong những đêm dài hơi ấm thưa thớt, tâm tư của hắn đã có nhiều xao động không nên, khi đối diện Trạch Dương không thể tự nhiên thoải mái như trước.
Vì trong lòng hắn có một loại tình cảm không thể cho ai biết, một mực chôn sâu.
Hắn tự hỏi phải chăng vì trong lòng mang về tâm sự nên nhìn đâu cũng thấy bộn bề ngổn ngang, còn có lạnh lẽo...!Đúng thế, lạnh lẽo và cô đơn, muốn có một người bên cạnh.Trong đêm Lục Khuynh Tâm luôn thấy có hơi thở ấm áp bên tai, như gần như xa.
Nó có đủ sưởi ấm tâm hắn đang lạnh lẽo không?Đột nhiên có người gõ cửa: "Tam ca, ca ngủ chưa?"Hắn ngồi dậy: "Vẫn chưa.""Đệ ngủ không được muốn ra ngoài ngủ một lát, thấy phòng ca còn ánh lửa mới đến, nếu ca chưa ngủ thì đi với đệ đi.
"Đi dạo được nửa đường, họ nổi hứng muốn đi xem mặt trời mọc."Mùa đông mặt trời đôi khi nhìn không thấy, ta biết có một sơn cốc ngắm mặt trời mọc rất đẹp."Trạch Dương đáp: "Thế thì đến đó đi."Mặt trăng chiếu sáng cả vùng núi, sườn núi nghiêng nghiêng nhuộm ánh bạc, ánh tuyết trong đêm long lanh trong suốt phản chiếu từng tia sáng, hắt đi khắp nơi.
Hai người dìu dắt nhau đạp ánh trăng nát vụn đi vào một hốc hang lớn, trước mắt là thiên nhai thăm thẳm mơ hồ nhìn thấy đối diện mặt thác ầm ầm rơi xuống, bụi nước cuộn lên như mây trời.Lục Khuynh Tâm gom cành khô đốt lửa, nhẹ nhàng nói: "Bên đó, là một rừng Bạch Dương, hùng vĩ rộng lớn, như có thể dung nạp mọi thứ.
Ta và nhị ca từng bị lạc bên đó đi mãi mấy ngày không ra được."Nói tới đây mắt hắn thẫm lại như có gì đó mất mát, trống rỗng, chính hắn còn không rõ tại sao.Trạch Dương biết họ quen nhau từ sớm, tình cảm vô cùng thắm thiết."Là va phải trận pháp sao?" Nếu là bình thường họ có thể đánh dấu hay gọi quỷ nhỏ lên dẫn đường ra."Là bị đại ca giam lại.""Đại ca của đệ?""Khi đó đại ca giăng bẫy bắt quỷ hồn trong rừng, tình cờ ta đi ngang bị cuốn vào bên trong.
Có lẽ đại ca nhầm ta và nhị ca là kẻ thù nên ở bên ngoài tạo kết giới trừ tà giam đến khi nào tiêu tán mới thôi.
Haha đúng là không đánh không quen biết ấy mà..."Thấy Trạch Dương suy nghĩ rất lâu, hắn nói: "Bị giam lâu nhưng không ai thương tích gì cả, có điều hơi đói bụng.""Đệ cứ nghĩ quỷ hồn là loại chấp niềm thường sống dai, không ngờ hai người còn sống dai hơn cả nó.
Cái này cũng là đại ca bất cẩn, quỷ hồn chia làm nhiều loại không phải sức chịu đựng của con nào cũng giống nhau.
Đợi thêm vài ngày mới bỏ kết giới cũng không muộn.Lục Khuynh Tâm "..."******Hoàng Tuyên liếc mấy người đang ngâm mình trong huyết trì, tay bắt mạch mà mắt nhìn tứ tung, buông một câu: "Chưa chết."Cái tên Lục Khuynh Tâm này sao không chết quách luôn đi.Nói rồi dứt khoát buông tay chạy khắp nơi: "Thanh Lang, Thanh Lang, Thanh Lang đâu rồi."Quỷ hồn dẫn đường sáng sáng tối tối như cố ý thăm dò, tìm kiếm ở nơi dài vô tận này, hồi lâu vẫn không chịu cử động thêm.
Hoàng Tuyên nôn nóng: "Người xem, sao nó như sắp tan biến thế này."Nhiếp Trạch Phong đang đỡ những người khác ra khỏi huyết trì, nghe thế mới nhìn quỷ hồn yếu ớt sáng, cau mày: "Nó đang tìm kiếm...." có thể là Thanh Hồn đã chết hoặc bị giam ở nơi nào đó có kết giới quỷ hồn không vào được.
Nhiếp Trạch Phong không muốn nói với Hoàng Tuyên tình huống xấu này sợ người này kích động làm loạn, hạ giọng khuyên nhủ: "Từ từ xem tình hình đã."Hoàng Tuyên muốn nhảy cẫng lên, tình hình chưa đủ căng thẳng sao phải xem, lại nhớ mấy lời đồn trên giang hồ chuyện đào mộ, còn có chuyện của Bạch Diệp.
Sợ là Nhiếp Trạch Phong không muốn giúp đỡ: "Thôi để ta tự tìm.""Tứ đệ mau đuổi theo đi, chốn này vẫn còn rất nhiều tà khí quỷ dị.
Ta e người gây ra mọi chuyện chưa rời khỏi đâu."Thành Kính lập tức đuổi theo cái bóng đỏ chạy vù vào bóng đêm, thoáng cái đã đến bìa rừng hoang vắng không một tiếng động.Cả gió cũng không có.Ánh sáng trong thạch động rất yếu lại, mùi hương ngập tràn ngào ngạt.Thanh Hồn lảo đảo, các khớp xương đều kêu răng rắc như sắp rơi ra, tim đập thình thịch.Bóng người vây chặt ngày càng hung tợn lạ thường, chất lỏng đỏ đặc trong lò nung quyện chặt một luồng âm khí hòa lẫn với oán hận ngút trời bốc lên ngùn ngụt.
Đám người trước mặt y bắt đầu giãy giụa người như huyết băng tan chảy, máu thấm qua da dần nhơ nhớp.Y nhìn các cánh tay đang thối rữa dần tiến lại phía mình, chưa kịp chạm đã thê lương gào thét.Thanh Hồn như sứ tan vỡ, ngã quỵ xuống, cửa động lần nữa mở ra y không nhìn về phía đó nhưng sống lưng ớn lạnh.Nhìn thấy một đám quỷ, không, phải nói là một đám người sống lẫn thủy quái đang dần tan chảy thành máu, mặt Hoàng Tuyên tái mét: "Thanh Lang, Thanh Lang...""Đừng có chạy vào trong đó coi chừng nhiễm khí độc." Thành Kính cũng bị kinh hoảng trước cảnh tượng trước mắt, vội túm Hoàng Tuyên lại."Ngươi tránh ra đi." Hoàng Tuyên đẩy người bên cạnh mạnh đến nổi va vào tường đá, giẫm lên vô số tro cốt chạy vào trong tìm người: "Thanh Lang, Thanh Lang người đâu rồi?"Đến khi nhìn thấy người Hoàng Tuyên hít một ngụm khí lạnh, giữa không gian ngập tràn ánh sáng màu đỏ mỏng thật mỏng, yếu ớt chập chờn, Thanh Hồn chậm chạp rên khẽ thở dài.Thình lình bị ôm chặt lôi ra từ một nơi ướt át, người y đã lạnh đến không cảm giác, cũng không rõ là ai.
Đau đớn chậm rãi tan ra, vết thương loang lổ nhuốm đầy máu như đang phát ra từng cơn khí lạnh.Thành Kính theo sau lấy một lá buồn dán lên người y: "Đưa Thanh Hồn ra khỏi nơi này trước.
Vẫn chưa được ai giở trò ở lại càng lâu càng nguy hiểm." Hắn hơi dừng lại âm thanh bật ra mang theo hận ý: "Lần này thôi, mạng của y sẽ có ngày bọn ta lấy lại."Hoàng Tuyên cười khẩy, đỡ người dậy: "Tốt thôi, có những thứ chớ nên dây dưa dài lâu."Ba ngươi nhanh chóng theo lối cũ trở về, khu rừng đã biến mất chỉ còn lối đi thăm thẳm kéo dài.
Vẫn may là đường về rất suôn sẻ không gặp bất cứ nguy hiểm gì."Tam ca vẫn chưa tỉnh sao?"Đây là điều mà Nhiếp Trạch Phong lo lắng, mọi người ra khỏi huyết trì đều dần tỉnh lại, tuy có hơi mất sức nhưng đầu óc tỉnh táo.
Còn Lục Khuynh Tâm vẫn mê man người còn toát ra khí lạnh âm u, bị nhiễm một loại tà khí rất lạ."Nơi này không nên ở lâu."Họ dìu dắt nhau ra khỏi lăng mộ, suốt đường đi chỉ có Ngô Trác ồn ào: "Ta bị thương vết thương hở có phải dễ bị nhiễm máu độc không? Liệu ta có chết không? Ngươi nói gì đi chứ?"Lỗi Trình chịu hết nổi quát: "Câm miệng, ngươi chết quách đi cho ta yên.
"Lũ lượt ra khỏi lăng mộ, Thành Kính nghĩ một lát dứt khoát châm lửa bùa