"Tân công tử, đã xảy ra chuyện gì?""Ta đã nhìn thấy một người giống y." Tân Dã đáp.Giống y...!là Dư Dung sao?"Cô ta dám chừng là đem mình khắc thành bức tượng đó lắm.""Khi đó cô ta giả nam trang trước đó ta chưa từng nhìn thấy cô nương này, giả dung mạo thì không nói, như giả được tính khí giống y thì cũng kỳ lạ quá." Lúc Tân Dã lờ mờ mở mắt thấy xung quanh như có rất nhiều máu, đến khi tỉnh hẳn chỉ gặp một gương mặt diễm lệ, ý cười nhạt.Không khí không còn mùi tanh, cứ như những máu thịt hư thối kia chỉ là giấc mơ."Người nói ta mới để ý....thật ra Thanh Hồn từng nói mình có một muội muội.
Người có từng nghe Liễu Nguyên Hồng nói đến việc này chưa?" Lục Khuynh Tâm thấy y càng ngày càng giống sương mờ ẩn phía xa, có những chuyện không còn phân định được thật giả từ y, có cố hỏi y cũng lắc đầu không chịu mở lời: "Muội muội này đã có phu quân, khi thành thân y không đến tham gia được.""Muội muội, nếu là Oanh Tử thì ta có nghe...nhưng Thanh Hồn từ lâu đã không nhắc đến cái tên này." Tân Dã bật cười lộ ra chút chế giễu hòa lẫn thảm thương: "Trốn tránh thì chuyện này sẽ không xảy ra sao....đúng là lừa mình dối người."Tân Dã chợt dừng lại: "Ngươi tin y nói thật hả?""Lẽ nào y thường nói dối lắm sao?""Không, những chuyện không muốn nói Thanh Hồn sẽ im lặng, hoặc là làm đối phương không nói được nữa." Tân Dã nhìn hắn rất kỳ lạ: "Thanh Hồn là thế, nhưng y thì chưa chắc.""Người cũng nhận ra.""Người mà ta ghét đương nhiên có hóa thành tro ta cũng nhận ra.
Trước nay ít gặp nên ta cũng không để ý, lần này đi cùng y cứ tránh ta như tránh tà nên biết chút chút."Lục Khuynh Tâm nói: "Thế ngươi không sợ y đang có ý xấu giả dạng sao?""Hoàng Tuyên theo không ít lần vẫn không vạch trần nhất định có lý do." Tân Dã xua tay: "Thôi bỏ qua chuyện này đi, chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
Ngay từ đầu đã thấy cuộc tranh tài giữa các thần y này có vấn đề, rảnh quá thì nghiên cứu thêm kiến thức cứu người đi chứ."Trước khi đi Lục Khuynh Tâm nhìn chằm chằm bức tượng kia, nhớ những gì xảy ra trong giấc mơ quái đản kia: "Đốt đi, thứ này không sạch sẽ thì đừng có để lại."Thanh Hồn giương ô che ánh mặt trời, nhất thời thấy choáng váng không thở nổi, mắt nhìn thấy rất nhiều bóng mờ chồng lên nhau. "Thanh Lang không sao chứ?"Thanh Hồn không gượng nổi ngã xuống đất.Nửa mê nửa tỉnh, y thấy có bóng người ngồi trước giường đang phân tách ra thành từng lớp.
Bàn tay chạm vào da thịt y rất lạnh, mơ hồ cảm thấy ánh mắt kia nhìn mình thân thiết ôn hòa thoắt đã biến thành thù hận.Chắc y đã quá mệt mỏi.Khi Thanh Hồn tỉnh lại đã thấy Hòa Phong Thương đang đốt lò hương giúp an thần, hương sen thơm vô cùng."Sao ngươi lại ở đây?"Thanh Hồn liếm môi mình khô khốc giơ bàn tay tái nhợt sờ trên mạch cổ mình run rẩy cảm nhận, may quá, còn đập.Lúc này buổi tối nên không khí lạnh lẽo đòi mạng, y hơi lùi lại trên giường nhìn chằm chằm người trước mặt."Là họ đưa ngươi đến cho ta xem mạch."Đầu Thanh Hồn tê tê, Lục Khuynh Tâm không thể không có một tí nghi ngờ gì với người trước mặt, nhưng nghi ngờ thì có ích gì?"Bệnh của ngươi cũng nặng quá ta không cứu nổi nữa."Thanh Hồn xoa xoa khớp xương đầu gối của mình, chợt thấy trên da có một đốm đỏ ma sát mãi không sạch.
Gương mặt y trở nên vặn vẹo tàn nhẫn.Hòa Phong Thương thấy thế thì cực kỳ hưng phấn: "Không phải do ta làm đâu."Rõ ràng vẫn là nụ cười ôn hòa nhưng Thanh Hồn lại nhìn ra nanh vuốt, Hòa Phong Thương nghênh đó ánh mắt y, nói: "Xem ra hắn cũng có đôi phần nghi ngờ..."..."Ngươi không hỏi ta hắn nghi ngờ cái gì sao?"Thanh Hồn mím môi."Ngươi cũng nhận ra rồi.""Gần đây cứ mơ thấy trên ngươi có nhiều đường nứt, sờ thì thấy vết tỳ.""Ta lại thấy ngươi một chút tỳ vết cũng không có."Thanh Hồn nhẹ nhàng thở hắt: "Ngươi đã sờ qua chưa?"Hòa Phong Thương thấy y không nói đùa bước qua ngồi xuống giường, nghiêm túc sờ thử khớp tay khớp chân y.
Ngón tay lành lạnh chạm lên chủ nhân của nó vẫn bất động thanh sắc, cẩn thận nắn nắn: "Lạ thật, cứ như hơi lệch, lần trước bắt ngươi về động đã sờ qua, đâu thấy lệch?"Trong lòng Hòa Phong Thương có quỷ ẩn ẩn đè nén: "Hỏi sao Lục Khuynh Tâm lại kiểm tra ngươi.
Khi nhìn thấy xương cốt Bạch Diệp bị nghiền thành tro ta cũng đã thử qua, là thật.
Dùng Cửu Linh Trùng nuôi kí sinh đồ vật người của người chết, sau đó nghiền thành máu nhỏ vào xương, thấm không để lại dấu vết."Y cười nhạt: "Ngươi đã đề phòng bộ không sợ thứ gần gũi ngươi nắm trong tay chưa chắc là đồ của Bạch Diệp, mà là đồ của bộ xương cốt giả kia?""Thứ ta giữ là linh tâm đan của Bạch Diệp.""Đó là cái gì?""Thôi đi, nói ra thì rất dài."Y nhớ đến thứ lưu lại trên kiếm Tuệ Sinh, là huyết dịch của Bạch Diệp, là mạng sống, là hồn phách bị đâm xuyên.Hòa Phong Thương nhìn chằm chằm vết đỏ kia: "Trùng chín đầu không thể sai được, chấm nhỏ nhìn như trăng lưỡi liềm này chứng tỏ trong người ngươi có một nửa..."Y bất giác như giật mình hỏi: "Lúc ngươi đào lên, là mộ rỗng sao?""Đúng vậy, chỉ có quan tài không hài cốt.""Nhưng ca ca đã nói không để ta sống tạm bợ sao?"Hoà Phương Thương cười giễu: "Ngươi bây giờ là sống tạm bợ sao?"Thanh Hồn thấy xương mình như mục nát dần: "Có khác gì đâu.
Ta biết ngươi cần thứ gì...cho ta thời gian được không?""Ta không dám tin ngươi đâu.""Là ngươi không tin chính mình, nếu có bản lãnh ta không chạy được." Dừng một chút Thanh Hồn hỏi: "Đã tìm được ca ca ta chưa?""Vẫn chưa."Lúc này chợt có người gõ cửa: "Vũ công tử, y đã thế nào rồi."Ồ, đổi sang họ của Vũ Đình An rồi ư?"Đã tỉnh." Hòa Phong Thương mở cửa.Lục Khuynh Tâm mang thuốc vào, hỏi: "Sao lại ngất thế.""Do bị ngất thôi, mọi thứ đều bình thường."Rất nhiều đại phu dù có tiếng hay không có tiếng bắt mạch cho y đều nói không chữa được.
Hiếm khi có người bảo mọi thứ bình thường.Thanh Hồn cười gượng: "Không phải có Tân Dã, Hoàng Tuyên sao, tự dưng làm phiền người ta.""Là họ đưa ngươi tới đây chứ.""Ta ra khỏi phòng cho các người nói chuyện."Ánh mắt Lục Khuynh Tâm hơi thay đổi: "Người này có vấn đề gì?""Ý ngươi là gì...""Vừa rồi ngươi nói sao lại làm phiền người ta đưa ngươi khám đại phu nhiều lần, thần y có tiếng như Quan Đào, Quan Kiến Vỹ, cô nương khó gần ở hoang mạc khi chúng ta đi đưa dâu, hay người ở ẩn lâu ngày như Xích Long.
Toàn là những người không nên làm phiền cũng đã làm phiền qua, chưa ngươi tỏ ra khách sáo nói câu này.""Ngươi nghĩ nhiều rồi...nhìn người kia như tuyết lại như sương, dáng vẻ nhạt nhẽo khiến ta nhớ một người thôi.""Ngươi cứ nhớ tên đó rồi buồn..." Hắn thở dài: "Như nhớ người yêu vậy."Thanh Hồn ho sặc."Thế người đó có nói trên người ngươi có điểm gì bất thường không?"Có Cửu Linh Trùng này..."Không có"Lục Khuynh Tâm lộ ra chút phức tạp: " Ừm..thấy ngươi ngất lại sợ ngươi bị chuyện trong thạch động làm tổn hại.
Nghe nói ngươi bị rất nhiều thứ gớm giếc cắn, sau này phải cẩn thận."Y cười cười đón chén thuốc uống."Tân Dã nói đã gặp Dư Dung."Thanh Hồn nhướn mày: "Ả ta còn không phải là pho tượng đá đó sao? Lúc ta vào nhà hoang đã phát hiện đó là người thật." "Sao? Ngươi không phải nói chính mình nhìn thấy Thanh Hải khi vào nhà hoang sao? Còn nói giữa trán có hoa máu.""Ta nói hồi nào? Ta chính là tìm được Tân Dã hôn mê dưới bệ thờ.
Khi đó mọi người đang lay người tỉnh.
Haizz thấy cô ta đứng vui quá không nỡ làm phiền."Hắn nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?""Ta biết là mọi người nhìn thấy mỗi hình ảnh khác nhau trên pho tượng kia, không chừng người bị mê sảng.
Ta sao nhìn thấy chính ta được." "Ai biết được ngươi có yêu chính mình quá không....?"Thanh Hồn thấy hắn nói như thật, day trán: "Thứ đó cũng nguy hiểm quá, người đã nhìn thấy Nhiếp Trạch Dương sao?"Hắn im một lúc chợt