Nháy mắt có nhiều bộ xương đi tới, nhiều như cây rừng, vây kín không một kẽ hở, thực lực hùng hậu hơn rất nhiều so với lăng mộ.
Vừa tiến gần đã ngửi thấy mùi tử thi nồng đậm tươi mới, cứ như chúng vẫn còn tươi roi rói bị lốc sống.Lâm vào hiểm cảnh, có không ít người khí cùng lực kiệt mà ngã xụi lơ trên mặt đất.Triển Nhất Đao trợn trắng mắt, dựa vào một tảng đá lớn kêu thảm nói: "Không được không được, chịu không nổi rồi, bọn chúng lại đến rồi."Họ chật vật nghĩ muôn cách chạy trốn, sức lực đã tan rã hết chỉ biết nháo nhào làm bụi dưới chân thêm mù mịt: "Sao lại thành ra thế này, chúng tôi, chúng tôi có làm gì đâu?"Lưỡi trường đao của Nhiếp Trạch Phong sáng chói, không kiên nhẫn giao thủ phá vòng vây xương khô: "Ngươi bắt giữ làm hại huynh đệ ta mấy ngày qua, đã đến lúc chúng ta tính đủ với ngươi."Lập tức có một bộ xương gãy cổ nằm lặt lọi, Cảnh Nguyên, Thành Kính, Hoàng Tuyên cả Lệnh Chương cũng xông lên.
Mấy bộ xương này không biết đau nhưng ra tay tàn nhẫn, ác liệt cẩn thận không để bọn chúng bắt trúng.Ác chiến đang diễn ra, Lục Khuynh Tâm nhìn chằm chằm vào Hạnh Lâm cố moi móc gì đó bên trong con người xa lạ này.
Những gì hắn biết về Hạnh Lâm chỉ qua lời đồn, thực lực hay điểm yếu đều không tỏ tường.Chỉ có thể khống chế Ngạn Vô Hận giữ thế cân bằng đôi bên mà thôi.Lục Khuynh Tâm nhíu mi mắt đen nhánh nhảy đến bên cạnh Lỗi Trình bóp cổ Ngạn Vô Hận, lạnh lùng: "Ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, ngươi chỉ có thể mang đi một người sắp chết còn ta đang giữ vị bạn hữu quý giá của ngươi."Ngạn Vô Hận nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ ngầu nhưng người hắn quá yếu ớt, không giãy giụa gì được: "Hừ, ta có chuyện gì ngươi đừng hòng sống."Hạnh Lâm chỉ mặt Lãm Phương: "Ngươi sang đây!""Ngươi muốn làm gì?" Lục Khuynh Tâm nhìn làn da trong suốt thấy rõ mạch máu ẩn hiện, thẳng tay để lại một vết máu trên chiếc cổ thon gầy của Ngạn Vô Hận: "Ta cũng không nói đùa đâu."Ngạn Vô Hận kêu lên một tiếng cực kỳ khó nghe, Lục Khuynh Tâm thấy đầu hơi ong ong ốc tai đau rát, vội đưa tay điểm huyệt câm của tên này lại.
Hơi khó hiểu vì sao teen này lại yếu ớt lạ thường cả nắng nhẹ cũng không chịu nổi.Hạnh Lâm nheo mắt lại nhỏ như rắn: "Tìm một người khám cho y." Mày hơi nhướng lên tỏ ý thách thức: "Sao, ngươi có ý kiến gì? Bây giờ chúng ta đều có con tin, nếu y chết trước thì ngươi được hời rồi."Bây giờ Lãm Phương sang đó cũng tốt, sắc mặt của Thanh Hồn thể hiện quá rõ y đã chạm vào cực hạn, không chịu đựng được chút thương tổn nào nữa.Lãm Phương thấy da đầu căng lên, vội vàng phản ứng: "Ta..ta sao?""Mau qua đây xem y thế nào đi."Lãm Phương rất sợ hãi đồng tử co giật: "Tên đó không chết được đâu..." quay đầu nhìn lại người đang khống chế Ngạn Vô Hận dữ tợn gào: "Trả người cho hắn đi, hắn chỉ cần máu của tên đó thôi, chúng ta vẫn có thể thoát thân."Bây giờ ai lại dám sang đứng cùng một phía với kẻ muốn moi gan moi phổi mình tìm hạt giống hạt mè gì đó cơ chứ? Kể cả Khuất Hằng thấy tình cảnh này muốn cứu người cũng mâu thuẫn, hắn còn người già ở nhà, không muốn chết sớm để người ở lại côi cút.Rất nhiều người tay chân mềm nhũn, run rẩy muốn quỳ xuống: "Nhưng....nhưng lỡ như thả rồi chúng ta cũng chết thì sao?"Nam Bình hừ lạnh: "Các người không giúp được thì im miệng đi, ta cũng biết bắt mạch."Thấy Nam Bình muốn tự mình sang bên đó, Lệnh Chương đang chiến đấu phải vội đến bắt lấy, sốt ruột nắm tay nàng: "A Bình, hắn ban đầu cũng muốn bắt nàng đó, lỡ như..."Lãm Phương nhát như chuột: "Để cô ta...để cô ta đi."Hạnh Lâm rống lên: "Ta không có kiên nhẫn." Gã muốn Lãm Phương thay vì những kẻ khác vì người này biết y thuật, nhát gan, đỡ hơn những kẻ có biết dùng thủ đoạn: "Ngươi sang đây ta có thể tha cho ngươi một mạng, ta vẫn cần người giúp chữa bệnh cho Vô Hận."Hơi thở của quỷ dần lan tỏa, áp bức, ăn sâu vào cốt tủy của họ.Lãm Phương sợ hãi nuốt nước miếng."Lãm đại phu tay chân run hết rồi không giúp được gì đâu, để ta." Cả một nữ tử cũng đã lên tiếng rồi, Khuất Hằng thấy mình không thể trơ mắt đứng nhìn, có sống cũng hổ thẹn.
Không đợi ai nói gì thêm Khuất Hằng đi lên phía trước, không quay đầu, không do dự.Gương mặt Hạnh Lâm teo tóp dần đăm chiêu lại, Ngạn Vô Hận bị giữ không giãy giụa gì được, nhìn bóng lưng Khuất Hằng đắn đó.
Lúc ở trong lăng mộ người này luôn bi thương tuyệt vọng, lúc bàng hoàng, lúc thì không có ý chí chiến đấu.
Khi ngủ cũng bất an mơ thấy người nhà, được rời khỏi lăng mộ vui mừng vái lạy khắp nơi lẩm bẩm mình được trời cao chiếu cố.Khuất Hằng không có sức phản kháng, qua bên đó không thể gây hại, nhưng mà trong lòng vẫn có chút phập phồng bất an.Hạnh Lâm nhìn vào mắt Ngạn Vô Hận trao đổi.
Gã vẫn có chút nghi kỵ muốn một người sợ chết sang đây, như thế dễ khống chế.
Sắc mặt Thanh Hồn đã ngày càng mơ hồ, như gần như xa, bóng của gã không che hết người y được, nếu tiếp tục sẽ..."Đứng lại." Ánh mắt Hạnh Lâm hung tợn chỉ mặt Lãm Phương: "Ta nói lại lần nữa, ngươi, sang đây!"Lãm Phương không ngừng hít thở nhìn ánh mắt nóng nảy sôi sục, lông tóc dựng ngược, đi không nổi, ngã, rồi bò sang.Dưới ánh mắt âm u quỷ quyệt kia Lãm Phương run lẩy bẩy đỡ lấy thân thể lạnh toát, cố tập trung bắt mạch cho Thanh Hồn: "Mạch...mạch...mạch của y....mạch của y rất yếu, nát gần hết."Một tay Hạnh Lâm vẫn đặt trên vai Thanh Hồn, nghe thế đột nhiên phản ứng mạnh, cung nỏ bỗng đặt ngay cổ Lãm Phương mang sắc đen như mực, thân sắt lạnh lẽo khẽ chạm vào mạch máu: "Đừng nói nhảm với ta."Gương mặt tái nhợt đầy tà khí này, hung lệ điên cuồng: "Mau khiến y tỉnh đi."Tỉnh lại? Chỉ cần y không sao thì hắn muốn lấy máu y lúc nào cũng được, tại sao cần tỉnh lại ngay lúc này?Hai hàm răng Lãm Phương run cầm cập: "Phải...phải châm cứu."Hạnh Lâm nhìn vào mặt Lãm Phương như muốn đục vô số lỗ hổng, nhe răng nhọn bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nát cổ người khác.
Đột nhiên giơ chân đạp Lãm Phương, sắc mặt lạnh nhạt: "Ngươi muốn giở trò gì?""Chỉ có như thế mới...mới ép..ép y tỉnh." Môi Lãm Phương mím chặt nén tiếng thở hổn hển.Ánh mắt Hạnh Lâm bỗng nhiên trở nên cực kỳ nguy hiểm, trong mắt hình như có ngọn sóng ác liệt nổi lên: "Thật sao, kim châm cũng là một loại vũ khí."Lãm Phương không biết nên làm sao, đầu đầy mồ hôi."Thôi được, ngươi làm đi."Lãm Phương lục trong tay nãi run run lấy ra một cuộn kim châm.Aaaaa!!Hạnh Lâm vừa ngẩng đầu chưa kịp nhìn thấy Ngạn Vô Hậm xảy ra chuyện gì kêu đến thất thanh, Lãm Phương liền đấm mạnh xuống đất bụi bay mù mịt.
Rất nhanh tay Hạnh Lâm chộp tới kéo giật, có tia sáng lóe lên trong lớp bụi mờ, thứ nhận được chỉ là tay áo rách toạc, kim châm phóng vào các huyệt trên cánh tay, đùi.Dưới đất không thấy Thanh Hồn và Lãm Phương đâu.Lục Khuynh Tâm liền ném Ngạn Vô Hận lại cho Lỗi Trình.Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, Tân Dã cho gã một cú bên sườn, mọi thứ diễn ra nhanh chóng chỉ tốc độ của gã trì trệ.
Đầu óc đã bắt được vấn đề nhưng nửa người đông cứng như bị ghim dưới mặt đất.
Khi Tân Dã đánh cú thứ hai gã kịp uốn người như loài rắn tránh đòn ngay ngực, Tân Dã lạnh nhạt bắt lấy một bên gối.Lục Khuynh Tâm chẳng khác gì con mãnh hổ, nhún mình lao tới.Hạnh Lâm càng lộ ra sắc thái của chúng đều có nét ngang tàng, nheo mắt lại tròng mắt gã đỏ lên.
Vừa rồi Lục Khuynh Tâm cố ý điểm huyệt câm của Vô Hận, sao tự dưng lại phá bỏ? Còn hành động vừa rồi của Lãm Phương, họ thông đồng từ khi nào?****Thanh Hồn mê man thấy bầu không khí mát lạnh hoà hoãn lại rất nhiều, thân thể không còn chịu thiêu đốt dễ dàng chìm vào giấc ngủ.Y nhìn thấy cơn mơ vừa lạ vừa quen, mơ thấy Diệu Huyền ở trên núi Điệp Phù như bị giam trong lồng, đơn độc nhàm chán.
Diệu Huyền không phải chịu đựng mà là thản nhiên chấp nhận, lặng lẽ từ đêm tàn đến bình minh.
Không hẳn là khí thế ngoan cường bất khuất, chẳng qua sống tách biệt với thế nhân, buông thả giữa gió mưa.
Chính vì Diệu Huyền luôn đơn độc không vui không buồn khiến cho người ta cảm thấy đây là hồn ma mơ hồ đến đáng sợ, không có điểm yếu.Chỉ cần có tình cảm ai lại không có điểm yếu chứ?Tấm lưng đơn bạc đó đã từng che chở cho mình sao? Thanh Hồn thường mơ thấy những việc Diệu Huyền đã trải qua, cứ như mình luôn theo sát vị ca ca này chưa từng rời khỏi.
Nhưng những người đi đến, va chạm với Diệu Huyền đều không nhìn tới y.Giống như khi Diệu Huyền lôi Lưu Minh ra hồ nước, cổ trùng ăn người sống máu bắn tung toé.
Lời mắng chửi nguyền rủa điên cuồng dông dài, họ cãi nhau tranh chấp còn y nhìn thấy tất cả nhưng không biết mình đang ở đâu, làm gì, hệt như một cái bóng mờ.Thanh Hải, ngươi ở đâu?Cuộc đời ngươi thật ảm đạm, cả cành cây ngọn cỏ còn có người chứ ý đến, còn ngươi, ngươi là ai?Cái tên này xa lạ với y biết bao nhiêu, y có thể mơ thấy hình bóng của Diệu Huyền, những gì ca ca cùng mình đã trải qua, mơ thấy xuân tàn đông lạnh ở núi Điệp Phù ngày tháng mênh man ảm đạm.
Vậy tại sao với vị ca ca này y lại không có quá nhiều tình cảm, thậm chí liên kết giữa huynh đệ song sinh cũng không có.Một người xa lạ đối tốt với mình, cảm kích thì có, tình huynh đệ máu thịt thì không.Hay là do...Thanh Hồn lại nhớ đến ngày đó ở bên vực thẳm, lồng ngực lạnh lẽo.Khi y tỉnh lại trời đã đen như mực, Lãm Phương ngồi trên bàn nương ánh nến đọc thư.
Thấy y tỉnh liền cười: "Thấy trong người thế nào?""Vẫn như cũ không khá lên nổi." Thanh Hồn thở dài: