Độc lan ra từ trong rừng, không lập tức tái độc, cái chính là nó đem khuếch trương những cảm xúc tiêu cực nhất trong lòng người.
Từ việc ganh đua đấu đá lẫn nhau nhỏ nhặt cho đến yêu hận tình thù, tàn sát vô số.
Họ không cảm thấy việc mình làm là sai, như đói phải ăn, như khác phải uống.Không có đau khổ hối hận, chỉ không ngừng trút giận thèm cơn thống khoái.
Cuối cùng đi đến con đường hủy hoại chính mình, hoặc là tự sát hoặc bị người ta giết.Nhiếp Trạch Phong nghe nói xong liền thấy đau đầu.Hạc Hàn Hải Sinh vừa luyện thuốc vừa suy nghĩ trầm ngâm: "Nhưng loại độc này cơ hồ pha lẫn một mùi vị rất riêng.
Ta đã ngửi qua nhất thời lại không nhớ ra."Chuyện này chưa xong chuyện khác đã đến, Chu Nhuận Thành hơi máy động: "Thuốc này có thể chữa được mấy phần?"Chu Nhuận Thành đã tự mình uống thử nhưng hắn không trúng độc, uống vào chỉ thấy mát lạnh thôi.Hạc Hàn Hải Sinh im lặng cầm lấy viên thuốc lên: "Chấp niệm trong lòng người còn đáng sợ hơn độc.
Ta chỉ mong là mình nghĩ nhiều thôi, phải chữa mới biết."Chu Nhuận Thành nhìn gương mặt điềm tĩnh của Hạc Hàn Hải Sinh, đúng là kiềm chế tốt.
Có trí tuệ có năng lực, ôn hòa hiểu tình lý nếu người sớm xuất hiện nhị ca đã...Hắn muốn hỏi sao lúc đó người không đến nhưng rồi lại thôi, đứng dậy: "Ta đi xem hai người kia tỉnh chưa."Mọi người đã ra sân lớn canh thuốc nên trong vườn hoa nhỏ dẫn đến các phòng khách không một bóng người, quang cảnh xung quanh lặng ngắt như tờ.Vừa mới bước vào chợt thấy một cảm giác sợ hãi kỳ dị, bất tri bất giác bắt đầu hiện lên hình ảnh rất rõ ràng của một ánh mắt tím than.Bỗng, nơi cuối hành lan Nam Bình khép cửa bước ra.Bước chân Chu Nhuận Thành chậm chạp phản ứng, hình ảnh dịu dàng càng nhìn càng thấy thân thuộc quấn lấy, vừa ấm áp vừa bi thương.Hắn hơi câu nệ, nàng nói trước: "Ta đến xem họ tỉnh chưa, cùng đi đi."Bên trong phòng im lìm, gõ cửa hai cái thấy không trả lời, chắc là họ chưa tỉnh đành đẩy cửa vào.
Chu Nhuận Thành bắt mạch thử: "Vẫn tốt lắm."Trong phòng như bị gió lùa không ngừng trống trãi từng cơn, cảm giác lạnh vắng, lạnh lẽo đi rất nhiều: "Có phải không khí trong phòng hơi lạ không?"Nam Bình đang ngẩn ngơ chợt nghe hỏi hơi giật mình, đáp: "Có gì lạ.""Chắc là ta nghĩ nhiều."Chu Nhuận Thành mờ mịt, tự mình an ủi rằng do chuyện gần đây nên tự mình ám ảnh thôi.Giữa nàng và hắn tưởng chừng bình yên nhưng thật ra vô cùng xa cách.
Nam Bình mỉm cười: "Vậy ta đi canh thuốc tiếp."Trong ánh lửa sáng tỏ chiếu rọi khắp nơi, đột nhiên có vô số dân chúng hướng về phía này mà chạy tới bao vây chật như nêm cối, gió thổi vù vù mang theo sát khí ngút ngàn."Ngươi sao rồi." Thanh Hồn ngồi dậy, vẻ mặt vẫn còn rất sợ hãi, vẫn như cũ vừa trải qua một cơn ác mộng cực kì đáng sợ."Ta ổn lắm, ngược lại ngươi mệt lắm rồi nên nghỉ ngơi thêm đi." Hắn cầm tay y hí hửng: "Ngươi nợ ta rất nhiều mạng rồi đấy, làm sao trả?"Thanh Hồn im lặng.Hắn cười an ủi nói: "Không cần áy náy, rất nhanh thôi ta sẽ không để ngươi tiếp tục sống thảm thương nữa.""Chỉ sợ con đường thoát duy nhất là..."Đúng lúc này có người gõ cửa, Lục Khuynh Tâm mở cửa thấy người đến là Hạc Hàn Hải Sinh, ánh mắt người kia tràm buồn như nhìn thấu tất cả.
Thấy người ta đang nhìn mình Thanh Hồn bối rối quay mặt đi, lớp sương mù trong tâm lại dâng lên thêm một chút.Chúng ta đều giấu nhiều bí mật ngươi đừng dồn ta vào đường cùng.Không ngờ Hạc Hàn Hải Sinh chọn cách câm như hến không nói gì về chuyện bí mật kia, bảo: "Bên ngoài có biến động, đi thôi."Thanh Hồn đang tìm ô thì Hạc Hàn Hải Sinh cầm ô đi tới, nói: "Dùng cái này đi, dùng tơ Đông Hải dệt nên đấy."Y thở dài đón lấy: "Biến động lần này người có mong muốn không?""Đây không phải là chuyện mong hay không, độc đã lan thì chắc chắn sẽ xuất hiện người gặp nguy hại." Hàn Hạc Hải Sinh hơi cúi đầu: "Nhiều lúc ta chỉ muốn im lặng."Thanh Hồn không muốn nói nhiều người hơi trống rỗng, trước kia trong lúc hôn mê tiềm thức cũng sẽ buồn mình tỉnh lại, nhưng lần này y lại cảm thấy lòng chán nản.
Hah xem ra đã trúng độc.Dự cảm không lành ngày càng rõ rệt."Nếu ta là hắn ta sẽ rất cảm động."Cơ thể y không kiềm được hơi run: "Hạc Hàn Hải Sinh, người đã thích một người nào chưa?""Ta kể ngươi nghe một câu chuyện nhé." Hàn Hạc Hải Sinh đột nhiên trầm ngâm rồi nói: "Ngày đó ta ở một vùng hoang mạc cát vàng mênh mông bụi bay đầy trời.
Nơi này vừa trải qua bạo loạn máu lửa khắp nơi rất nhiều người lạc đường cực khổ đói khát tìm đường sống.
Ta đi đến đó tìm thuốc bôn ba mệt mỏi bỗng nghe xa xa có tiếng hát rất hay, tung tăng vui vẻ tràn đầy sức sống."Thanh Hồn chợt thấy mình thật nhảm nhí nhắc làm chi rồi phải ngồi nghe hắn kể chuyện xưa, lúc này không phải thời gian hoài niệm."Khắp nơi, từng mảng cây bụi cỏ hé ra từng khóm hoa dại, ta nhìn thấy cô gái áo đỏ tung tăng nhảy múa quên trời quên đất trong gió cát.
Tà áo qua hơi nóng trở nên mông lung phảng phất dưới ráng chiều.
Suốt đọa đường xa không hề mệt nhọc nụ cười mãi trên môi, đến khi nàng ta đi rất xa ta mới cúi đầu nhặt mộ chiếc lược cài tóc lên." Hàn Hạc Hải Sinh mặt thản nhiên kể lại, khóe môi nhàn nhạt nụ cười tán thưởng."Người đi rồi ta bất lực cầm chiếc cài tóc đó nhìn về phương xa, nghĩ là sẽ không gặp lại.
Ai ngờ rất nhanh đã nhìn thấy nàng ngồi bên một bụi cây khô nghỉ chân, đôi tay trắng nõn đang vân vê một hợp trang sức khắc hoa hải đường.
Ta hỏi nàng ta có muốn mượn ô hay không?"Thanh Hồn thấy hơi buồn ngủ."Nàng cầm lấy ô rồi nhét lại trong tay ta một cây quạt ngọc, cảm ơn rồi quay đi.
Vẫn hát ngân nga niềm vui xuyên thấu lan tỏa.
Lần nữa gặp lại nàng đang vỗ đàn tranh, ta mượn cớ hỏi danh tính cây đàn ngồi nán lại nói vài câu."Thanh Hồn muốn hắn ngừng nói, nhạt nhẽo: "Ta chỉ hỏi người có ý trung nhân không, đâu muốn nghe kể chuyện tán tỉnh nữ nhân nhà người ta.""Nhưng nàng ấy mà ta nói không phải nữ nhi."Thanh Hồn "..."Hạc Hàn Hải Sinh lắc đầu bất lực: "Là một nam nhân thích mặc hồng trang giả nữ mà thôi.
Đã thế ta không biết đã đắc tội gì mà người cứ bám lấy ta ngậm cười yêu thương.
Còn nói đã biết ta rất lâu nhưng ta lại quên mất, nhiều năm ai oán lặng lẽ đi theo cuối cùng cũng chờ được ngày ta bước đến."Thanh Hồn ngậm ý cười mặt không đổi sắc, phải kiềm chế một lúc mới nói: "Thế người có tin không.""Ngươi thấy không đáng tin sao, khi đó ta đã tin.""Ta cũng biết một người như thế, Hoàng Tuyên cứ bám lấy ta nói rằng đã thành thân từ lâu, sau khi ta xuống núi thì mê mẩn nữ nhân khác, bị lừa tình lừa tiền.
Tên đó phải ôm tủi thân đưa ta về, lấy nước mắt ngày đêm rửa mặt cảm động lòng trời mới vực ta dậy trong bể khổ.
Hah ban đầu ta cũng xém tin là thật."Tay áo Hạc Hàn Hải Sinh có mùi hoắc diệp rất thơm, khẽ nói: "Là đệ tử thứ sáu của Nguyên Thời Liễu đúng không?"Thoáng cái họ đã đến bìa rừng, bóng Hạc Hàn Hải Sinh cô tịch đi về phía trước, chậm rãi lên tiếng: "Ta nhìn thấy ánh mắt u oán kia thầm nghĩ đã vô ý lãng quên một ước định nào đó, trong lòng thấy có lỗi.""Rồi sau đó?" Người ta đồn ngươi thông tuệ biết bao nhiêu, dễ bị người ta lừa đến thế sao?Hạc Hàn Hải Sinh nhớ đến đêm trên sa mạc trời đầy sao sáng, hắn nằm trong lều nghe tiếng bụi đất bị gió cuốn ào ạt, bên ngoài đang hát bài cây liền cành chim liền cánh.
Hắn lặng thinh suy nghĩ về ái tình phù phiếm mình chưa từng trải qua.
Rốt cuộc đó là thứ gì? Mùi vị ra sao?"Ta từng ở cạnh người đó một khoảng thời gian, đến nay đường đôi ngã cũng đã một thời gian dài.
Thật ra, buông bỏ không khó như ta tưởng."Thanh Hồn nhíu mày: "Ý người muốn ta buông bỏ sao? Người....khi đó vì sao lại bắt đầu?""Ta bị mất trí nhớ."Thanh Hồn nín thinh một lúc, hỏi: "Sau đó, người đã ngộ ra cái gì đúng không?""Từ nhỏ ta đã chọn con đường tu hành rồi, đến sa mạc cũng là để hái Hỏa Liễn Liên Hoa mang về cho sư phụ.
Nhưng chậm một bước, hoa bị người khác hái rồi, bản thân còn sa ngã đi nhầm đường.
Người kia chính là vừa vặn đến đúng lúc, mang theo ái tình mới mẻ khiến ta tò mò động tâm.""Lòng đã yếu nhược không thể tĩnh như trước, lúc thì mơ hồ thấy bóng dáng kia tung bay lúc thì tìm kiếm thứ gì trong tâm đang tối dần.
Quẩn quanh với người không thể nên duyên, sau khi rơi xuống biển trôi dạt lênh đênh, rũ bỏ rồi.
Người động tâm đã chết, ta trở về làm Hạc Hải Hàn Sinh."Thanh Hồn thấy đau đầu: "Người muốn nói với ta một thoáng mơ hồ đã động tâm, quay lưng liền có thể vứt bỏ? Động tâm cũng đã làm rồi, chuyện phụ bạc cũng đã làm xong.
Giờ người trở về làm một người an tĩnh đưa mắt nhìn hồng trần, không nghe không hỏi, đã có thể khuyên giải người khác rồi sao." Y cười cười xua tay: "Ta không như thế, lòng ta tỉnh táo, một lòng một dạ, cam tâm tình nguyện yêu một người."Y quay đầu nhìn Hạc Hải Hàn Sinh: "Tất cả mọi cố gắng trên đời này có gì so được với mấy chữ cam tâm tình nguyện này chứ? Có người không yêu cũng có thể nguyện ở lại nương tựa lẫn nhau, vì đã lạnh lòng, vì cảm động, vì bên cạnh người ta yên bình, vì sở nguyện mẹ cha.
Còn ta, thắng không nổi tim của mình!"Thanh Hồn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hạc Hải Hàn Sinh, không thấy trong đó chất chứa đầy những cảm xúc phức tạp, đau khổ, duy chỉ có cô đơn..."Người là đang cam nguyện sống cô đơn.""Ngươi có sợ ta không?""Người đáng sợ vô cùng."Hạc Hàn Hải Sinh quay mặt hướng khác, nói: "Đi thôi."Lạ thật, người này mượn cớ lôi y đi kiểm tra nguồn gốc độc dược kéo ra nơi này rồi lại nói vòng vo nãy giờ, có ý gì đây.Hạc Hải Hàn Sinh đứng trước một hang động tối đen, hai tay kết ấn đồng thời kết băng từ hơi nước xung quanh.
Linh lực rót vào ngày càng nhiều đôi mắt dần lạnh tanh như hóa thành màu lam.Khu rừng biến động gió ngập ngụa bi thương.Thanh Hồn cụp mắt nhìn cỏ úa, đau khổ quằn quại.
Bỗng y ngẩng đầu thấy trong lòng có gì đó đang gào lên, phát ra tiếng cười sởn gai ốc.
Bất an như tên nhọn lao tới, xuyên thủng, y đứng như trời trồng không nhúc nhích.Tiếng chuông dẫn lối y thấy gió biển trải rộng trong lòng ngập tràn vướng bận lo âu.Thìnhhhh thịchhhh...thìnhhh thịchhhh..Khu rừng bắt đầu rung chuyển tầng tầng dữ dội, cây cối bị bứng gốc quật nhau ầm ầm.
Lục Khuynh Tâm ngày ra một lúc chợt nhớ đến Thanh Hồn đã đi sâu trong rừng, vội đi lật tung từng tấc đất.Hoàng hôn rợp trời đỏ như máu, bụi mờ cuồn cuộn bay mù mịt tựa như một vùng đất hoang tàn.
Gió tạo thành vòi rồng lớn xoay tròn hút hết hỗn tạp dưới mặt đất.
Thanh Hồn đứng một chỗ cầm ô, huyền quang bảo vệ không có gì tiến tới bám lấy.Nhưng y vẫn thấy có chuyện chẳng lành, hơi thở dài.Tai ong lên, muốn cười nhưng không cười nổi.Chu Nhuận Thành chạy đến lập tức né một thanh kiếm mất phương hướng rơi xuống đất.
Bên trên khắc hai chữ Hạc Hàn khiến hắn biến sắc.
Khu rừng đang lún xuống biến thành miệng hố, một ánh mắt lạnh tanh quét tới, sát khí rất mạnh.Mặt đất đang sạt xuống nhanh chóng, Thanh Hồn siết chặt Vấn Liễu trước cổ Hạc Hàn Hải Sinh, sắc bén đến máu bắt đầu ứa ra.Chu Nhuận Thành giật mình lao tới tách họ ra, kiếm lao vút lên không, bên tai vang lên tiếng gió rít.
Ánh mắt Thanh Hồn phát ra tia sáng lạnh lẽo như sương, nụ cười quái dị trên mặt vẫn chưa biến mất."Ngươi bị điên à?"Chu Nhuận Thành nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, kinh ngạc trước hành động ban nãy của y.
Thừa cơ đánh vào gáy, Thanh Hồn cứng đơ rồi ngã lăn dưới đất.Buổi đêm diễn ra nhạt nhẽo bên nồi đất nồng nặc mùi thuốc, Lục Khuynh Tâm bận rộn mãi mới có thời gian hỏi thăm Hạc Hàn Hải Sinh: "Người sao lại bị thương."Chu Nhuận Thành vội nói: "Khi đó đang lập trận thì có một con yêu hắc xà nhảy ra, đệ suýt bị nó quấn chặt."Dưới ánh trăng nhàn nhạt Hạc Hàn Hải Sinh nhợt nhạt: "Đúng thế, thật may Thanh công tử chỉ bị ngất thôi."Lục Khuynh Tâm thấy không bình thường, nhưng nghĩ kỹ, lại thấy có thể là do hắn quá