Bên ngoài cây cối rậm rạp không ai tỉa tót, ven nhà có một giàn nho, cửa sổ son đỏ bám đầy bụi cả lối đi hành lang cũng phủ đầy cây lá khô không ai quét dọn.
Bây giờ ngoài trời còn sáng, cây cối che khuất khiến trong nhà u ám đi rất nhiều. Cửa mở ra kêu cọt kẹt rồi đổ ập xuống khói bụi mù mịt, Thanh Hồn trách:"Bạch công tử mạnh bạo quá rồi."
Bên trong mọi thứ đều giữ nguyên bám đầy bụi đất, Thành Kính nhìn giá nến như vừa lăn qua đất cát, thắp lửa lên soi cảnh trí trong phòng. Cơn mưa xuân làm căn nhà không đóng kín cửa sổ có vài chỗ ẩm ướt, rêu mốc, Thanh Hồn cà nhắc cà nhắc tìm chỗ ngồi xuống...
"Nè, đừng..."
Hậu quả là ghế gỗ mục gãy sụp xuống, Thanh Hồn kêu một tiếng thảm thương, cả cái ghế cũng ăn hiếp mình. Thành Kính dùng đèn soi xét cái chân ghế gãy:"Nó thật đáng thương."
Thanh Hồn "..."
Y nhìn cây nến đỏ tươi kia, sắc đỏ thật đẹp nhìn rất tươi thắm nhỉ? Đồ tốt đồ tốt, không thể không khen tên Kỳ Cơ này thật giàu.
Lục Khuynh Tâm đỡ y lại, hơi quái lạ nhìn vết cắt trên y cánh tay áo theo quy luật nào đó:"Cái này là sao, ngươi vừa gặp ai à?"
Thanh Hồn xua tay:"Vừa gặp tam sư huynh đó mà."
Lại là người trên ngọn núi nào đó mà hắn không biết:"Kiếm pháp không tệ, ngươi tránh được sao?"
"Ha ha chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mấy chiêu thức này ta né được hết."
"Lại đây xem nè." Bạch Diệp xem chừng đã tìm được gì đó, mọi người lập tức đi theo xem, Thanh Hồn nhìn chồng sách bám đầy bụi kia, cầm thử lật vài trang.
Bạch Diệp nói:"Dù là dọn nhà cũng không nên bỏ sách lại chứ, không phải nên quý như mạng sao?"
"Hay là tìm hiểu nguyên nhân sao Kỳ Cơ dọn nhà trước đi." Thanh Hồn liếc nhìn cảnh trí xung quanh nơi này đẹp đẽ khang trang hơn nơi Trầm Châu nhiều.
"Thanh Hồn nói đúng, nơi này mọi thứ đều tốt hơn căn nhà bên hồ sen kia. Thường thì nữ tử phải theo chồng, sao Kỳ Cơ lại dọn đến chỗ của của Trầm Châu chứ?"
Mọi người tản ra tìm, ai cũng cầm theo ngọn nến soi đường. Thanh Hồn thấy mình cũng nên có trách nhiệm tìm kiếm suy nghĩ đắn đo rất lâu mới đi tìm một cây, Lục Khuynh Tâm lôi khuỷu tay y kéo lại:"Ngươi đi cùng ta, cứ cà nhắc cà nhắc lại đổ vỡ tùm lum."
Thanh Hồn không từ chối cùng hắn đi một vòng, mành treo thẻ trúc trong phòng phát ra tiếng êm êm, Thanh Hồn trầm ngâm quái dị nói:"Nơi này cũng thiếu cái gì đó."
Lục Khuynh Tâm day trán:"Thiếu nơi để tắm, chỗ Trầm Châu cũng vậy."
Thanh Hồn ui da một tiếng:"Hai người đó không ai tắm sao?"
"Ngươi bị điên à?"
Thanh Hồn cười khổ:"Lục công tử à..."
"Cũng có thể nơi này từ có một cái hồ, giống như hồ sen kia."
Thanh Hồn nhướng chân mày:"Xem ra, phải đào mới biết được."
"Ngươi định đào ở đâu đây, rộng như thế không phải ngày một ngày hai là xong. Mà một cái hồ....ừ xem ra phải đào thật không chừng bên dưới có rất nhiều thứ.."
Thanh Hồn chỉ khoảnh đất trống bên ngoài:"Nơi đó chẳng có cây cối gì ước chừng khoảng trống cũng bằng một cái hồ đấy. Ta nghĩ không cần đào sâu, nếu lấp lại thì tất nhiên đã đầy..."
Cái gọi là đã đầy của Thanh Hồn, chính là đầy xương cốt.
"Ta vẫn cảm thấy còn thiếu..."
"Sao ngươi đi tra án mà cứ cảm thấy thế hả? Không có chủ kiến đã đành, không biết quan sát hay sao, chẳng nhanh nhạy gì cả."
"Ta là đại phu... không phải người trong quan phủ, là các người vừa rồi lôi ta theo đó chứ." Y dáo dác nhìn quanh suy nghĩ nát óc.
"Là từ đường." Lục Khuynh Tâm thầm nghĩ lẽ nào hắn đánh giá y quá cao sao, y như một tên đần độn chẳng biết gì cả.
Thanh Hồn gật đầu lia lịa:"Đúng, đúng chính là thiếu từ đường hương khói, cả hai bên đều không có, hay là hai người đó có người đến từ bộ tộc nào đó có tục lệ đem xương cốt người thân xuống hồ, giống như thủy táng."
"Nếu thật như thế thì Diệp Mẫn giải thích thế nào, bà ta có phải người thân của họ, theo ta điều tra được hai người đó đều là người Trung Nguyên, xuất thân thư hương."
Thanh Hồn tỏ vẻ ngưỡng mộ:"Lục công tử đúng là làm việc cặn kẽ, chuyện gì cũng điều tra tỉ mỉ tận gốc gác, vậy...."
"Được rồi ngươi bớt nói nhảm."
"Rốt cuộc hai người họ ở đây đã làm ra chuyện gì, cái này chắc không phải trùng hợp? Hồ nước nào cũng đầy xương cốt nữa đêm không sợ ma gõ cửa sao?"
"Xương này đã cũ lắm rồi đáng lẽ chôn dưới đất phân hủy phải chậm hơn mới đúng. Tuổi đời còn lớn hơn hai người họ, có lẽ không phải...do họ làm."
Thanh Hồn chậc chậc không nói gì, lẽ nào hai người này xui đến mức dọn hai lần, hai lần đều ngay chỗ phong thủy không tốt.
***
Lúc Kỳ Cơ trở về cũng là ngày thành hôn, bọn họ đợi hắn về để hỏi chuyện Diệp Mẫn, nếu như hỏi người Diệp phủ trước sợ hắn nghe được đề phòng. Bây giờ người ta thành hôn lẽ nào bắt ngừng lại hỏi chuyện xác chết, không bị đánh bể đầu mới lạ.
Lục Khuynh Tâm day trán, mấy ngày nay hắn cứ liên tục đau đầu ăn không ngon mà ngủ cũng không yên:"Ồn ào quá thật đau đầu."
Thành Kính gật gù nhàm chán gõ mặt bàn:"Đúng vậy, chúng ta đi tra án có phải đi dự yến tiệc đâu?"
Thanh Hồn đang ăn uống quyết liệt đột nhiên có người dùng kiếm gõ nhẹ lên bàn, y phiền toái thở dài:" Tam sư huynh."
Liễu Nguyên Hồng cười cười, rất nể mặt xưng huynh gọi đệ:"Đệ chưa chết à?"
"Nhờ hồng phúc của Tam sư huynh không đến nỗi nào, tốt lắm, tốt lắm."
"Mang tiếng là thần y mà chân đến giờ còn chưa lành? Ngươi đó đừng có làm mất mặt sư môn."
Chu Nhuận Thành cũng thấy chân của y lâu lành thật, đến mùa xuân rồi vẫn còn đau nhức, tái lại.
Y nhìn chân mình:"À à, đúng là nó không biết điều thật. Chắc do vết thương lăn từ trên núi xuống để lại vết tỳ, chỉ cần động một cái là đau nhức." Y đổi chủ đề:"Tam sư huynh sao lại đến đây?"
Liễu Nguyên Hồng định nói thì có người hối hả chạy vào, kinh hãi nói:"Tiểu thư...tiểu thư..."
Diệp lão gia có dự cảm không lành hơi ớn lạnh:"Có chuyện gì?"
"Tiểu thư, tiểu thư rơi xuống nước rồi....đã đã...đã không còn thở..."
Diệp phu nhân ré một tiếng kinh hãi ngất xỉu.
Bạch Diệp đã hoài nghi hôm nay sẽ có chuyện nên không uống rượu lúc này vội vàng đậy tách trà lại. Rời khỏi bàn, lúc tới nơi cô ta đã được vớt lên nằm trên mặt đất, son phấn còn chưa tô điểm chỉnh tề.
Quản gia khum khum sợ hãi:"Tiểu thư bơi rất giỏi...sao lại..."
Thanh Hồn nhìn mặt nước phẳng lặng kia, bên hồ treo đầy lồng đèn đỏ, bên dưới có rất nhiều cá hồng đang bơi lượn, là một nơi đẹp đẽ nhiều người lui tới ngắm nhìn. Dời mắt lên hành lang lót ván gỗ màu đỏ, lúc đi dù rất nhẹ cũng nghe thấy âm thanh không có bất cứ thứ gì trơn trượt.
Mà lời quản gia thật có nhiều nghi vấn cô ta bơi giỏi như vậy cái hồ này nước không cao lắm, mong là trong hồ này dưới lớp bùn kia không có hài cốt nào nữa.
"Kỳ công tử đâu?" Y hỏi
"Kỳ công tử bị ngất ở bên ngoài hoa viên." Người đó nhìn y quái lạ:"Mà ngươi là ai vậy."
Thanh Hồn nghẹn lại, hahaha gượng gạo nói:"Là dòng họ xa mấy