Hơi thở của Lục Khuynh Tâm có chút ngưng trệ suy nghĩ về sự bất cẩn của mình, đột nhiên lăn qua kéo người đến gần mình đè đầu Thanh Hồn ép xuống. Bên trên có tiếng sột soạt đi tới, nếu là người mình cần gì cẩn thận từng bước đi tới như thế? Cả hai người đều dính đầy bùn đất, Lục Khuynh Tâm đen thùi lùi thì không nói, Thanh Hồn quá nổi bật trong đêm đen, hắn chợt nghĩ đào sâu một chút chôn tên này luôn thì tiện biết mấy, đất cát có đủ thiếu mỗi bia mộ thôi.
Hắn ra dấu: Ngươi đi xuống...
Hả? - Thanh Hồn trưng ra vẻ mặt ngu muội bị Lục Khuynh Tâm lôi kéo lấp đầy đất cát bùn đất.
Hai người hành động lặng im, Lục Khuynh Tâm cúi đầu nhìn Thanh Hồn đang cau có tức giận lại không dám lên tiếng, trong thật buồn cười, không nghĩ nhiều lập tức bò lên người y.
Ta không tin không đè chết được ngươi
Thanh Hồn trợn mắt: muốn gì?
Lục Khuynh Tâm vô tội: Đang che chắn cho ngươi!
Thanh Hồn: Ngươi nặng quá tự mình lấp hố đi.
Lục Khuynh Tâm vô tội: Ta đang muốn tốt cho ngươi.
Thanh Hồn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Bên trên gió thôi ngọn cỏ rì rào, người Lục Khuynh Tâm nặng như trâu, đã thế người kia không có ý chống đỡ gì nằm bẹp dí trên người y hơi thở đều đều không biết có phải ngủ rồi không?
"Hai người đang làm gì vậy?"
Thanh Hồn thấy giờ phút này Chu Nhuận Thành như nhìn thấy thần tiên sống vui mừng gọi cha gọi mẹ:"Mau đem cái thây này đi chôn đi."
Lục Khuynh Tâm không nhúc nhích nằm như thế này có vẻ thoải mái hơn bị người ta đè:"Đệ làm gì mà bước chân âm thầm lặng lẽ như ma vậy, ta còn tưởng có kẻ thù đột kích?"
Chu Nhuận Thành cười khổ:"Trước giờ không phải đều như thế sao? Ai biết được bọn chúng có kéo thêm người đến kiểm tra hay không? Đệ làm sao dám la làng chứ.."
Chu Nhuận Thành rất cẩn thận ngược lại người đến sau không như vậy, la lối um sùm:"Thanh Lang, Thanh Lang, Thanh Lang của ta đâu?" Hoàng Tuyên nửa đêm mặc một bộ đỏ treo tòn ten châu ngọc thò đầu xuống quát:"Tên khốn nhà ngươi bỏ Thanh Lang của ta ra. Ai cho ngươi ôm Thanh Lang của ta hả?"
"Thanh Lang nhà cô không phải cũng bò lên người ta sao, còn ngồi rất lâu." Trên mặt Lục Khuynh Tâm có ý cười lật người lăn xuống tứ chi đã có sức hơn trước rất nhiều:"Về thôi gặp kẻ nào giết kẻ đó."
Mạnh miệng ghê không biết ai bị thương đến nằm lăn bên đường.
"Thanh Lang, Thanh Lang phải bảo vệ ta."
Thanh Hồn đau đầu hết chỗ nói, ngươi không bảo vệ ta thì thôi chứ.
Bốn người đi vòng lại tìm Bạch Diệp và Thành Kính, nghe nói xương Thành Kính nứt nghiêm trọng đã được Liễu Nguyên Hồng đưa về trước, Lục Khuynh Tâm mặt tối sầm:"Giữ nhiều tay sai lợi hại như vậy cần gì phải tự mình ra tay giết người."
Mọi người đều cảm thấy kỳ dị quái lạ, như Trầm Châu giữ đường đem cô ta ném xuống nước đập đầu không phải tốt hơn nhét vào bình gốm sao?
Hay Diệp Mẫn, tại sao phải ném vào hồ sen nhà mình chứ?
Bên dưới có xương cốt che giấu còn không kịp, vậy mà...
"Có phải chúng ta đã sai ở đâu rồi không, chẳng qua những người liên quan chỉ còn một mình Kỳ Cơ nên chúng ta cứ nhắm vào hắn không buông?" Lục Khuynh Tâm ho khan mấy tiếng, máu nơi lồng ngực đã được cầm lúc này lại chảy ra nữa, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn bàn tay mình:"Hôm đó đệ nói móng của Trầm Châu bị gãy, cô ta có sơn móng tay không?"
"Không có." Bàn tay cô ta rất đẹp không cần sơn cũng rất thu hút.
"Vết cào trong phòng kia có một mẩu sơn đỏ."
Thanh Hồn nói:" Các phòng bên đồ cổ hình như là phòng trống, phải không.."
Chu Nhuận Thành khẳng định mấy căn phòng đó đã sai người dọn dẹp cẩn thận không cho ai tiếng vào:"Đúng, vậy sợi dây thừng của rương tượng quan âm lấy từ khi nào?"
"Chúng ta không tìm thấy hung khí, vì sợi dây thừng trên rương biến mất nên mới cho nó là hung khí. Lạ là tại sao vải lụa của Diệp Mẫn treo cổ vẫn còn nguyên mà hung khí của Trầm Châu lại mất, phải chăng nó đặc biệt ai cũng có thể nhận ra?" Bạch Diệp ngẫm nghĩ:"Nếu như phải che giấu thì hẳn là binh khí bên người có tiếng tăm rồi. Trong giang hồ những người dùng binh khí như thế cũng rất nhiều, nhưng mà nổi tiếng khắp giang hồ chỉ có roi Yên Thế của Nghê Thanh Thanh người mà từ lâu đã gả đến Cao Ly, hai là Ngạch Tề của Diêu Khả Tiếu, ba là Khinh Hồng của công chúa Uẩn Phong. Ba người đó chẳng liên quan gì tới những người