"Phòng vệ của công tử càng lúc càng kém." Thanh Hồn thở dài khinh thường, cơ thể quen với nhiệt độ nước bắt đầu thong thả vóc nước lên người, đầu hơi ngửa đẫm ánh trăng, trong khói hồ nghi ngút có chút mờ ảo loạn tâm trí. Thật là tên này không có chút e ngại gì cả, hỏi sao...hỏi sao..
Lục Khuynh Tâm dời ánh mắt sang nơi khác tự trấn an tâm trí mình:"Ngươi vẫn chưa trả lời trong tâm câu hỏi của ta. Hôm qua sao lại uống say?"
"Công tử quan tâm đến ta quá, ta uống say cũng phải báo cáo với người sao? Ta thích thì uống thôi." Y làm rất cẩn thận không để nước vấy lên vết thương sau lưng, gần đây quá xui xẻo xong việc phải đi lễ phật cầu bình an chứ.
Hơi nước mịt mờ.
Gió ngừng rồi nên mặt nước lại nóng hơn sao?
Thanh Hồn quay lưng tỳ người vào đá cuội phía sắp xếp ngay ngắn, than thở:"Chừng nào mới xong đây chuyện lần này thật quá căng thẳng."
Lục Khuynh Tâm không trả lời thoáng đã lùi cách xa y thêm cũng quay lưng với y hỏa trong người không hạ mà càng lúc càng tăng lên. Mặt hắn đỏ bừng lên như say vậy, lẩm bẩm:"Trong đây có trộn rượu không vậy?"
"Không đâu."
"Ai hỏi ngươi mà trả lời hả?"
"Vừa rồi không phải còn rất ổn sao?" Thái độ y vẫn ôn hòa như gió xuân không hề nhận ra sắc mặt hắn khác thường tiến gần:"Sao mặt người đỏ vậy mới bị gió thổi một chút đã bệnh rồi sao?"
"Ngươi né ra đi còn chưa đủ nóng sao?"
Thanh Hồn bĩu môi quay đầu bỏ đi chẳng quan tâm nữa.
Lục Khuynh Tâm ho một tiếng nói:"Đúng rồi, hôm đó ngươi ngất ngang nên không biết cửa mật thất đó dẫn đến nhà Trầm Châu, thật kỳ lạ...."
"Có gì lạ chứ? Chìa khóa còn nguyên ổ khóa còn bám bụi như vậy cô ta đi vào từ nơi khác mới đến chỗ Kỳ Cơ. Hiện giờ cô ta bị thương không thể chạy xa đành chạy đến nhà Trầm Châu trốn thôi."
"Ta nói, tại sao có mật thất nối liền hai nơi đó chứ? Mấy khối sắt đó là gì? Ám khí từ đâu bay ra? Chúng ta có nên đến chỗ Trầm Châu xem lại lần nữa không?"
Y hỏi:"Tìm được khung cửi của Trầm Châu chưa? Y phục cô ta không sót lại bộ nào cả. Phải đến nơi đó nữa sao?"
Hắn lắc đầu:"Vẫn chưa nữa."
"Tam ca, Lam Mễ Mễ tỉnh rồi."
Chu Nhuận Thành mỉm cười nhìn nàng ta:"Lam cô nương bị thôi miên rất nặng giờ đã khỏe hơn nhiều rồi."
Lam Mễ Mễ miệng cười lúng liếng, cặp mắt lóng lánh thu ba, quyến rũ:"Chuyện của Trầm Châu các người biết rồi. Tâm duyệt quân hề quân bất tri..tâm duyệt quân hề quân bất tri..."
"Hai người không phải rất thân thiết? Sao cô lại giết cô ta?"
"Ta không muốn giết muội ấy, người ta muốn giết là Diệp Quý Châu. Hôm đó ta biết cô ta sẽ đến đấu giá cho nên khi thấy bóng lưng cô ta liền đuổi theo..."
"Hai người đó dáng dấp giống nhau thật nhưng mà cô có thể nhìn lầm sao?" Lục Khuynh Tâm nghi ngờ.
"Đệ phát hiện mắt cô ta không tốt lắm."
Lam Mễ Mễ sờ mắt mình thở dài:"Hôm đó, Trầm Châu mặc một bộ gấm đỏ, đầu cài trâm thoa ta thật sự không nhận ra. Nhân lúc người nhìn ra cửa sổ ta đã siết cổ...nhưng mà...khi nhìn thấy mặt muội ấy ta đã hoảng sợ bỏ chạy."
"Vậy, ai thay y phục bỏ vào bình sứ." Cả những vết cào đỏ chót dưới ván gỗ nữa lời cô ta thật không đáng tin.
"Ta không biết..."
Thanh Hồn hỏi:"Cô ra bằng đường nào?"
"Cửa sổ, lúc đó cửa sổ mở nên ta cứ nhảy ra thôi."
"Lúc bọn ta vào cửa sổ vẫn đang đóng, khóa chốt từ bên trong."
Cô ta thấy lạ lẫm rồi mím môi.
"Tại sao Trầm Châu lại mặc y phục lụa gấm còn cài trâm chứ, bình thường cô ấy rất đơn giản cũng không có tiền mua. Lại còn âm thầm lặng lẽ đi đến khách trọ nữa, hay là mọi người đều nhận lầm cô ta là Diệp Quý Châu sao?"
"Lời cô nói không đáng tin lắm..." hắn ngưng một chút nói:"Tạm thời không tìm thấy khung cửi của Trầm Châu đâu cả, tơ lụa mà cô ta bán ra đi hỏi thăm cũng không tìm được. Bình thường cô ấy dệt vải ở đâu."
"Bình thường cô ấy dệt vải bên cửa sổ, cái này..." cô ta chỉ những sợi dây tết xanh trên đầu mình:"Do muội ấy làm cho ta, hôm đó ta có đánh rơi một sợi các người không tìm thấy sao?"
Thanh Hồn mân mê chén thuốc màu sắc bên trong trà đỏ thẫm nhìn như một loại son thượng hạng lóng lánh, bình tĩnh chậm rãi uống cạn nó giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Những người lại nhìn nhau đương nhiên chẳng ai nhìn thấy.
Chu Nhuận Thành nháy mắt kỳ dị hé môi:"Cái này hình như là gân mạch."
Ba cái đầu khác chụm lại xem, những tết tóc đó dưới ánh nến tia sáng xuyên qua óng ánh dạ lên mặt bàn. Trong phòng gió thổi vù vù nghe mơ hồ tiếng gió thổi qua cành cây từng đợt nhỏ.
Vầng trăng treo vành vạnh những vì sao tự như vô số bạc vụn bay khắp trời, trong lòng ai nấy cũng có nghi vấn kỳ lạ:"Bình thường Trầm cô nương dùng thứ gì để dệt vải. Giờ mới để ý cô ta không nuôi tằm, cũng không mua tơ từ nơi khác vậy..."
Lam Mễ Mễ đâu ngu ngốc mà không hiểu hai chữ thứ gì kia có ý gì. Khung cửi bị mất, vải vóc không thấy đâu? Vấn đề nằm ở đâu chứ: "Đều do Kỳ Cơ mang về, muội ấy trước nay chỉ dệt vải quét dọn nhà cửa, còn những chuyện khác như nấu nướng, gạo củi đều là Kỳ Cơ lo liệu. Trước kia ta thấy hắn cũng đoan chính tháo vác không có điểm gì để chê. Giờ thì lộ bản mặt chuột ra rồi."
Lam Mễ Mễ bị giam có người canh nhưng không tiết lộ ra ngoài, Thanh Hồn về phòng khắp nơi đều ngợp màu xanh biếc ánh đèn lồng siết một nỗi buồn thương xa lạ, hỏi người chậm rãi theo sau:"Lần trước công tử nói mình đã có bằng chứng rồi, đến giờ vẫn chưa dùng được sao?"
"Vẫn chưa, ta vẫn nghĩ ngợi chuyện Diệp Mẫn."
****
Cơ thể mệt mỏi yếu ớt đang nằm trong chăn trông có vẻ đau đớn vô cùng, giữa chân mày nhíu chặt lại ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay nắm chặt chăn đệm vết ẩm ướt mồ hôi theo đó lan rộng ra.
Lòng Lục Khuynh Tâm nhộn nhạo như lửa đốt:"Y bị làm sao?"
"Độc trong người lại tái phát." Ánh mắt Chu Nhuận Thành trong đêm tối như châu ngọc âm u phát ra tia sáng đen tuyền bóng sáng viền bên ngoài, không rõ đau thương hay bất lực:"Tới sáng may ra mới khá hơn một chút."
"Không có cách nào cầm cự đau đớn sao?"
Nhuận Thành lặng lẽ lắc đầu.
Trong phòng dần chỉ còn lại hai người, Lục Khuynh Tâm ánh mắt trống rỗng