Quay về phòng Lục Khuynh Tâm mệt mỏi ngồi thẫn thờ trong phòng, sớm đã nghi kỵ y có dính líu cũng đã tự dặn lòng phải nhẫn nhịn đến khi bắt được người, vậy mà vừa nhìn thấy họ gặp nhau hắn đã quên sạch những việc cần làm. Hắn đã xuống khe vực kia nhìn thử, bên dưới có thủy lưu một góc áo còn mắc lại trên phiến đá. Với góc độ mảnh vải đó vướng lại tên đó tên kia dù yếu đến đâu cũng không ngã chết được.
Nếu không chết thì y đi đâu?
Trong người vẫn đang bệnh, chân còn đang bị thương.
Lục Khuynh Tâm nằm mê man, một cơn gió cuốn nổi lên một thứ hương ngọt ngào dễ chịu, hoa lê trong gió sao..? Hương thơm rất ngọt nhưng hắn không thể nhận ra nổi mùi hương. Hắn lạc vào một vùng trắng xóa, ánh mặt trời mỏng như cánh ve không soi nổi vùng trời xám trắng trước mặt. Ngoài tiếng lá khô bị giẫm nát ra không còn âm thanh nào khác. Hắn lần mò trong vô định đi về phía trước, lối đi càng lúc càng rộng lớn mênh mông, không điểm đến.
Hương thơm tắt hẳn chỉ còn sương lạnh phả vào mặt, hắn thấy mặt ươn ướt đưa tay sờ thử...
Không có mưa cũng không có giọt sương rơi từ trên trời xuống, hốc mắt hơi đau, là nước mắt sao?
Hắn hơi ngẩng đầu, phía trước đã thấy mặt nước lẫn trong sương mù có một con thuyền đang cập bến, trên mũi thuyền loáng thoáng tiếng người nói, bóng người ẩn hiện trong gió lốc. Quen thuộc như thế hắn lại không sao nhớ ra tên người đó bước chân hắn chợt vội hẳn, lao về phía đó, mỗi bước chân tiến lên tâm trí hắn xẹt qua vô vàng hình ảnh nhàu nhĩ.
Hình ảnh chập chờn biến mất, Lục Khuynh Tâm lao xuống nước:"Trạch Dương." Đầu óc hắn cuộn xoáy không biết qua bao lâu có tiếng gõ cửa, hắn giật thót người nhìn ra, tiếng gõ cửa rất gấp gáp.
"Lục thiếu hiệp...ngũ đệ của người..."
Băng qua hành lang đầy bóng cây, bước chân hắn như bay tưởng chừng muốn xuyên qua vách tường đi đến nơi thật nhanh, phía trước mặt ngọn đèn dầu ngoài hành lang thắp sáng trưng, Bạch Diệp khoanh tay đứng im lìm, Thành Kính thì đi qua đi lại ánh mắt bối rối mù mờ phương hướng giải quyết.
"Đang yên đang lành sao lại trúng độc?"
Thành Kính căng thẳng hơi thở ngày một gấp gáp:"Đệ cũng không biết, đệ ấy đang ép độc bên trong đệ đã đi tìm Thanh Hồn khắp nơi mà không thấy y đâu cả."
Thân thể Lục Khuynh Tâm nặng nề như biến thành một tảng đá không hề nhúc nhích...
"Tên lang băm hay nói nhảm không chừng có cách, đệ đã nhờ người tìm đại phu đến xem đến giờ còn chưa tới nữa."
"Có phải..." Y khó khăn thốt ra từng chữ:"Có phải...là Kim Giao Thoa..?"
Tam ca nói như vậy thì có điểm gì đó đáng nghi, Thành Kính dò xét lại tâm trí của mình một lúc từ khi ngũ đệ ngã gục đau đớn đến giờ không có chuyện gì bất thường, trên người không có vết thương, vết mẩn đỏ, vết kim đâm cũng không có:"Không phải, đệ nghe nói vết thương từ độc của Kim Giao Thoa ban đầu rất nhỏ qua một khắc liền lan rộng ra mưng mủ tím xanh qua thêm một canh giờ vết thương lở loét ăn mòn da thịt, rất gớm ghiếc."
"Nếu như bên trong Kim Giao Thoa là một loại độc khác thì sao, như thủy ngân?"
"Thủy ngân lấy mạng người như chơi đệ ấy ở trong đó đã lâu rồi không phải thủy ngân đâu? Tam ca hỏi mấy chuyện này có phải có manh mối?"
Bạch Diệp trầm giọng:"Đệ biết cái gì rồi?"
Cửa phòng đột ngột mở ra, Chu Nhuận Thành mặt trắng bạch ra nở nụ cười yếu ớt chỉ qua một lúc cả người như gầy hẳn đi, đáng chú ý là mái tóc bạc trắng theo. Toàn thân nhìn từ xa như một khối băng tỏa hàn khí nơi cánh cửa đệ ấy chạm vào dần dần cũng bốc khói, đóng một mảng băng tuyết..
Thành Kính nghẹn họng:"Đây là?"
"Có vẻ đệ trúng phải Băng Mẫu Đơn rồi." Chu Nhuận Thành nhìn cánh cửa đóng băng gần hết, thở dài:"Chút nữa sẽ đỡ hơn nhiều."
****
Bao quanh Dao Sơn là những dãy núi trùng điệp bao quanh, dù muốn ra khỏi đảo cũng phải băng qua một dãy núi nhỏ mới lên được thuyền ra khỏi đảo, độc Băng Mẫu Đơn này không khó giải, khó khăn ở chỗ họ đang ở trên đảo nguyên liệu rất khó tìm, có thể là Thành Kính phải đưa Nhuận Thành trở về đất liền.
Các nguyên liệu chính đã có đủ, hỏi thăm người xung quanh xem khu rừng có thứ họ dùng làm dược dẫn hay không, bây giờ đúng mùa nó mọc nhiều, tìm về nấu nước ngâm mình ít nhất cũng phải ngâm mấy ngày trời.
Lục Khuynh Tâm rắc một vòng bột thuốc xua đuổi rắn, nhặt một ít củi mang về:"Dao Sơn có rất nhiều rắn độc trước khi trời tối phải nhanh quay về đây, nhớ hái ít nấm và rau hẹ đêm nay chúng ta không về kịp đâu."
Cắt khá nhiều cỏ thơm bỏ vào sọt Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn về tây, chim bay về tổ hắn đứng bên bờ sông thầm nghĩ: Xung quanh đây đều là nước, mỗi ngách vực đều có thủy lưu cao hơn đầu người nếu Thanh Hồn rơi xuống vực không chết thì sẽ có thể sẽ xuôi thủy lưu bên dưới đi vòng quanh đảo, không ngừng đã trôi qua nơi này.
Vừa nghĩ đến đây, phía xa có người đang chèo bè đi tới, nhìn phong thái cương trực bên hông vác một bội đao, hắn có thể nhận ra bội đao đó cũng như chủ nhân có nó. Bên cạnh có một thiếu nữ đeo mạng che mặt đôi mắt đỏ ngầu:"Ta mà tìm được tên đó sẽ băm hắn ra một trăm mảnh."
"Tiểu thư người càng tức giận độc còn phát tán nhanh hơn."
"Hừ, một kẻ kém cỏi như vậy ngươi còn không đối phó được ta còn nuôi ngươi bên cạnh làm gì? Còn bao lâu nữa mới tới nhà họ Trương."
"Không còn xa nữa, tiểu thư ngồi xuống vận công một lát là thuộc hạ giúp người điều khí."
"Không cần."
Lục Khuynh Tâm nhìn hai người họ, vết thương trên người Trương lão gia là do Hoàng Tuyền Đao gây ra, lưỡi đao có hình móc câu móc vào da thịt nhầy nhụa, hai người này lại muốn đến nhà họ Trương không biết muốn làm gì.
Chuyện Trương lão gia bị giết đã gây ra một trận sóng to gió lớn, Trương Yến Yến chết thảm, Trương Phi Phi còn trúng độc, Trương phu nhân cũng ngây dại, lúc này không phải thời điểm tiếp thêm khách.
Trời gần tối mọi người mới tụ họp đốt lửa bên bờ sông.
"Tôn Nhạc? Hắn đến đây làm gì..? Ngũ đệ còn chưa giải độc xong nếu bọn họ muốn gây chuyện thì phiền phức."
"Thẩm Ánh cũng trúng độc rồi, ta nghĩ họ sẽ không gây chuyện vào lúc này đâu." Không hiểu sao nghe cô ta nghe nói đến ba chữ kẻ kém cỏi đó, hắn lại nghĩ đến Thanh Hồn kia. Hôm qua Hồng Thiếu Hoài chỉ đánh mấy chiêu đã cố ý bỏ trốn không giống cá tính háo thắng thường ngày mà Thanh Hồn chỉ đứng một bên nhìn, bị đâm cũng không phản kháng, chuyện này hắn không