Thanh Hồn chỉ nóng sốt đến hôm sau là hạ nhiệt ngoài sắc mặt hơi tái ra cũng không có cái gì khác thường nữa. Sáng sớm đã có hứng thú đi ngâm nước nóng xông lá gì đó rất nồng, Lục Khuynh Tâm ở bên ngoài còn toát mồ hôi bị mùi hương làm cho say sẩm:"Ngươi muốn chết ngạt trong đó hay sao mà xông thuốc ngập đầu?"
"Nhờ ơn công tử mà ta mới phải thoi thóp trong đống thuốc này." Giọng y đầy mệt mỏi:"Lục công tử cho ta xin tách trà đi."
"Trà à?" Hắn nhấc nhấc bình lên, hắn nhớ đêm qua hắn uống trà rất nhiều bình trà đã cạn nước từ lâu:"Đợi ta một lát."
Thanh Hồn lại lặn xuống nước đốt ngón tay dần trắng bệch.
Lục Khuynh Tâm đi nửa đường thấy không ổn, lúc sáng khi hắn mang điểm tâm về y còn cầm bình trà xem thử không lý nào quên mất bình trà đã hết nước. Cố ý bảo hắn đi đổi bình trà mới sao? Hắn cầm bình trà đi trở lại xem, trong phòng đã không còn ai.
Hay lắm! Còn biết trốn cơ à?
Hắn cầm bình trà cười một lát mới để về chỗ cũ, không vội tìm người, y có thể chạy đâu xa chứ.
Quả nhiên chừng nửa ngày đã gặp người, y cầm cành liễu phất phơ:"Hahaha lâu ngày không gặp Chu công tử càng lúc càng quyến rũ."
Đưa mắt nhìn mái tóc trắng xõa dài của mình, qua một ngày nó lại dài hơn một gang tay, mượt đến kỳ lạ muốn vấn lại cũng mất nhiều thời gian nên thôi, Chu Nhuận Thành nhoẻn miệng cười:"Ta cũng thấy nó hợp với mình nhan sắc lại nâng lên tầm cao mới, có điều..."
"Điều gì làm người lo lắng chứ?"
Chu Nhuận Thành ghé sát tai y nói:"Ta không giải được độc."
Thanh Hồn nghiêng đầu hoài nghi:"Người đang giỡn sao? Người thuật cao minh mà chút độc nhỏ này không giải được."
"Thật, không tin ngươi bắt mạch thử xem."
Lại đùa rồi, người mà ta muốn bắt mạch chỉ có người chết, y khó hiểu hỏi lại:"Đây hẳn là độc Băng Mẫu Đơn rồi, Chu công tử sao có thể chưa từng nghe qua loại độc này chứ?"
"Bên trong có nhiều hơn vài vị tràm băng, trong lạnh có nóng không rõ là Hoàng Hỏa hay Yết Hỏa ta cũng vô phương tra ra. Trước mắt chưa dám nói cho mọi người biết, Phùng Nữ La biến mất không rõ tung tích ta không tìm ngươi thì tìm ai?"
"Hai người đang thì thầm gì đó." Hắn đứng dựa cửa nghi hoặc nhìn hai người cứ ghé tay nhau nói chuyện, dưới lầu có múa lân mừng khai trương muốn dùng nội lực nghe lén cũng không được.
"Chu công tử đang hỏi ta đã bỏ mùa mê gì người mà cứ bám mãi ta không buông? Thật quá oan ức là tự người chạy đến bò lên giường ta đó chứ."
Hắn cười nhạt:"Cho nên ngươi lại có ý định bỏ trốn."
"Công tử nghĩ nhiều rồi hành lí của ta còn ở trong phòng cơ mà. Bỏ trốn rồi ta lấy gì sống qua ngày."
Hắn cũng không chịu thua kém:"Ở đảo Dao Sơn ngươi cũng bỏ lại hành lý mà đi đó thôi. Cảm ơn ta đi ta có mang về cho ngươi."
"Xem ra ngươi ngày đêm mong nhớ ta, còn mang đồ về cho ta sao?" Y nở nụ cười nhàn nhạt:"Có thời gian thì canh chừng ngũ đệ của người, hắn vừa dụ dỗ ta đấy."
Y vừa đi vừa nghĩ Băng Mẫu Đơn, vài vị tràm băng, còn có Hoàng Hỏa hay Yết Hỏa trộn lẫn, nhìn chung cũng không phải độc dược gì, cũng không khó kiếm dựa vào đâu cho là Phùng Nữ La hạ độc chứ? Tại sao Phùng Nữ La phải giết Trương Yến Yến nếu vì cô ta trốn ở phòng y thì những vết sưng đỏ giải thích làm sao, một đao chém chết người là được, đằng này Trương Yến Yến còn sống một lúc mới chết.
"Xin lỗi..." Khúc ngoặt có người bước ra dọa y hết hồn.
"Không có gì.."
Y càng nghĩ càng thấy hoang mang, Lục Khuynh Tâm cũng điều tra kĩ rồi mới rời đi, rốt cuộc y đã qua chi tiết nào chứ. Trương lão gia vì sao lại chết có điều tra ra chưa...
Chu Nhuận Thành trúng độc mà không hề hay biết, người học y có thể bất cẩn vậy sao?
"Lục công tử ở sau lưng ta làm gì?"
"Thấy ngươi tập trung suy nghĩ quá không đành làm phiền thôi, gần đây ngủ đệ ta hơi kỳ quá, có phải độc trong người đệ ấy chưa giải hết?
"Ồ, Lục công tử thông minh sáng suốt." Y mím môi suy nghĩ một lúc:"Tại sao lại nghi ngờ Phùng Nữ La?"
Hắn tỏa ra vô cùng rộng lượng bao dung:"Sau khi loại trừ các điều vô lý chỉ có ngươi và cô ta đáng nghi, ta đương nhiên nghi ngờ cô ta hơn. Dù ngươi đôi lúc điên khùng nhưng ta vẫn tin ngươi trong sạch..huống hồ gì trong lòng ta ngươi vẫn là tốt nhất."
Y ngăn cảm giác nổi da gà nói:"Ra thế, thật cảm động. Tình hình ta không rõ lắm phiền người cho ta biết vị đệ tử ta nhận mấy ngày này đã làm ra chuyện gì."
Hai người vừa đi vừa nói một lúc, hắn chợt hỏi:"Ngươi đã hạ độc Thẩm Ánh?"
"Ai cơ?"
"Là một cô gái mặc đồ tím đi cùng thân cận ở Dao Sơn. Ta gặp họ ở trong rừng cạnh dòng sông lớn bắt ngang qua Trạch Viên. Ngươi cũng trùng hợp rơi xuống dòng sông đó đúng không..?"
Y tủm tỉm nói:"Áo tím à, đúng là có gặp không lẽ chưa bao lâu đã biết ta là ai méc lại với công tử? Haha danh tiếng của ta đúng là vang danh thiên hạ."
Quả nhiên tên vô dụng được nhắc chính là ngươi.
"Ngươi kiếm chuyện với cô ta không sợ chẳng còn mạng quay về sao? Bình thường gặp chuyện thì nhanh nhẹn trốn như chuột lần này còn dám đụng tới nữ ma đầu đó phải chăng ngươi rơi xuống nhặt được bí kíp gì lợi hại?"
"Lục công tử quá lời rồi, khi đó cô ta tưởng ta đã chết làm chỗ đệm nhảy lên bờ. Ta mơ màng cho rằng cô ta là thú dữ, vô tình, vô tình thôi. Vậy, người không mang cô ta đến bắt người chứ?"
"Cái này thì ngươi yên tâm cô ta mà đến thì từ lâu ngươi đã thành bánh thịt."
"Thật may, ta sợ tốn thêm thuốc độc thôi