Mắt y nhìn không tốt, nhất thời hoảng hốt nhìn đường kiếm lướt qua đâm thẳng thân cây, y chỉ muốn nhanh chóng kéo tay Mỹ Tiếu nhưng muội ấy đã nôn nóng nổi giận cầm một nhánh cây khô lên.
"Mỹ Tiếu, võ công chưa hồi phục hết muội đừng làm càng."
Mỹ Tiếu chạy ngược lại phía rừng rậm cây cối, kích động chém giết, không quên nói với y:"Đa tạ Thanh đại ca gặp chuyện bất bình khuynh lực tương trợ, đến đây Mỹ Tiếu có thể tự mình lo liệu phiền người đưa thi thể Nghê Thường tỷ trở về trước."
Mỹ Tiếu đối với Hồng Thiếu Hoài hận ý thế nào chứ, để người ở lại hậu quả khó lường. Thanh Hồn dụi mắt mấy lần vẫn không nhìn rõ trong không khí dần dày đặc mùi máu tanh, người y gai lên như bị ma quỷ bò khắp người trong lòng có cảm giác không may. Tâm tính khó đổi y biết không ngăn được Mỹ Tiếu nói những lời ngăn cản cũng vô ích.
Trong rừng chim run sợ vỗ cánh kêu phành phạch.
Cẩn Ngọc San gắt gao nhìn cuối cùng thở dài:"Mỹ nhân cần gì như vậy." Tay hắn cầm lưỡi kiếm ánh lên màu xanh ngọc bích, linh quang chiếu vào mắt trong đêm tối trở nên nổi bật.
Đêm đen lãnh khốc.
Trăng sáng lên cao góc áo hoa lệ bay phần phật, con ngươi đen sâu thẳm Mỹ Tiếu tóe lên tia lạnh lùng, tu vi của nàng phục hồi thêm một phần:"Cẩn Ngọc San, đồ của nhị ca ta ngươi xài tốt quá nhỉ?"
Cẩn Ngọc San nâng kiếm lên nhìn, ngón tay lướt qua lưỡi kiếm sáng dần lên, linh lực hòa hợp đến không ngờ:"Là y tặng nó cho ta, ta chỉ là thuận theo mà nhận thôi."
"Nhị ca cũng không biết ngươi đem nó đi làm chuyện ác."
"Trách ta ư? Là do y dễ lừa mà thôi, tiểu muội đừng kéo dài thời gian hồi phục năng lực nữa. Lên đi."
Tuệ Sinh xé mở bóng đêm ánh sáng chói lòa như tách trời đêm ra thành hai nửa, rừng cây chuyển động mộc quỷ quay đầu:"Vốn dĩ là dùng ngày mai hẹn người đến tiếp đón họ, nhưng không ngờ họ đến sớm hơn ta tưởng."
Mỹ Tiếu không gượng cười nổi nữa, như bị hắt nước lạnh.
Trong rừng có bẫy!
Dây leo chọc thẳng dưới đất lên, bất ngờ đâm tới chiêu thức quá bất ngờ quấn chặt chân nàng, dây khác chọc sâu vào người tàn nhẫn máu cứ ồ ạt chảy ra, Mỹ Tiếu cắn răng chịu đựng không rên thành tiếng. Lưỡi kiếm vừa cướp được của mấy tên tiểu tốt cũng bị rơi, dây leo quấn đi mất, bên người nàng không có một vũ khí nào, nàng đau đến phát run co người dùng cành cây khô đối phó với dây leo. Càng rút dây leo đang cố chui vào bên trong tiếng ma sát trong huyết nhục rợn cả người.
Mộc quỷ này nuôi bằng máu, càng nhiều máu càng mạnh.
Nàng thở hổn hển, cắn răng nhẫn nhịn nhánh cây khô trong tay như hóa thành hư ảo, ngày xưa nàng không chịu học Thi Hành Thảo nếu không đã có thể đưa một người một xác kia đi không cần ở đây giữ chân. Trong bóng tối nàng nhìn về phía Cẩn Ngọc San bằng đôi mắt quật cường che lấp hết mọi đau đớn..
Nàng nhớ ra kẻ đó là ai rồi...
Kẻ nức mùi rượu xông vào phòng nàng, kẻ đánh Nghê Thường tỷ đến tàn nhẫn, có mấy phần giống Cẩn Ngọc San, Cẩn Tuyên..
Những con người này nàng đã muốn quên từ lâu, bọn chúng đều là thuộc hạ của Hồng Thiếu Hoài.
Một sợi dây leo bị cắt đứt, bên trong ánh xanh lam len lỏi, nàng cau mày thấy trận này có gì đó không đúng.
Mấy chục dây leo trong rừng vươn lên, từng sợi thô to từ dưới đất phá lên chấn động không ngừng, sắc bén như dao bay về phía nàng, tuy nàng tránh nhanh nhưng vẫn bị cắt qua bắp tay, thêm việc nàng bị thương dây leo càng khát máu tìm tới nàng, dây leo đâm vào gốc cây làm thân cây nổ tung vòng lại từ sau lưng nàng đánh tới. Máu vấy khắp nơi, quấn chặt tay nàng quất từng đợt. Mỹ Tiếu tái nhợt không thở nổi, dây leo quấn mấy vòng siết đến thê thảm choáng váng, Cẩn Ngọc San cầm Tuệ Sinh nâng kiếm chưa kịp xuất linh lực đã dự cảm không lành quay đầu.
Một sợi dây liễu quay vòng quất vào mặt.
Dây liễu từ màu xanh chuyển dần sang bạch quang, quấn lấy Tuệ Sinh hai ánh sáng nhìn thì hòa lẫn nhưng bên trong đối đầu gay gắt, linh quang cường hãn nóng bỏng mắt, Vấn Liễu không phải vũ khí lợi hại cũng không có sát chiêu gì hoặc là bản thân y vô dụng không biết đường sử dụng nó. Y liếc vội Mỹ Tiếu mặt mày tái nhợt, bết nhác đầy máu, cố gắng cầm cự thêm nhìn ánh sáng bạch quang nuốt dần hết dây liễu.
Y cũng không biết vì sao lại như thế.
Cuồng phong trong Tuệ Sinh phát động tán loạn, Vấn Liễu dài thêm một chút quấn quanh Tuệ Sinh.
Cẩn Ngọc San nhếch miệng linh lực cuồn cuộn không ngừng rót vào Tuệ Sinh quang mang cắt đứt nhánh liễu linh lực đánh ra, cuồng phong trong Tuệ Sinh vặn vẹo rống giận, nghiền nát cây cối bụi bặm mù mịt. Cả mộc quỷ cũng bị cuộn vào gốc rễ nát thành bụi mờ ánh trăng khuyết xuyên qua còn vẩn đục.
Bụi bặm tan dần..
Tức khí cũng tự dưng biến mất.
"Khốn thật, bị lừa rồi."
Trong rừng thi nhau lùng sục người, ai nấy cũng cầm vũ khí đâm loạn vào những bụi cây hốc đá, hơn hai mươi mấy người đi quanh vây không lối thoát. Sức Thanh Hồn quá lớn một tay giữ người một tay che miệng, mặc người giãy giụa, thấp giọng:"Muội đừng liều lĩnh hành động theo cảm tính nữa, một người đã mất mạng muội không thấy sao?"
Mỹ Tiếu thở hổn hển giãy giụa càng mạnh, trong mắt phượng ngập phẫn nộ nước mắt đẫm tay y. Thanh Hồn đột nhiên ho lên, máu nhuộm bả vai nàng, Mỹ Tiếu nhìn thấy cứng đờ cả người, lại nức nở.
Những người ở biệt viện đó nàng đối phó được nhưng Cẩn Ngọc San, nàng đánh không lại hắn.
Là nàng vô dụng.
Hai người đều cố che giấu tức khí.
Bên ngoài, Nhiếp Trạch Phong trong lòng có dung nham cuồn cuộn chỉ muốn nhanh chóng tìm người nhưng tiếc là bên ngoài mộc quỷ rít gào, tay tùy ý biến dài chém ra quỷ khí lạnh lẽo, mỗi lần đánh ra đều chấn động nổ tung. Tay vác theo trường đao chém ngang chém dọc, dây leo nối dài vô số túa ra, Nhiếp Trạch Phong né tránh phòng ngự đào gốc mộc quỷ.
Ánh đao phát ra tia tàn nhẫn.
Máu từ mộc quỷ nát vụn phun ra xối xả, bọn chúng đã được hút máu..
Của ai? Mỹ Tiếu?
Nhiếp Trạch Phong thống hận nghẹn tới ngực, mắt ưng lãnh đạm hung ác, lưỡi đao đánh tới như thiên lôi sấm chớp. Huyết nhãn mộc quỷ phát ra tiếng gào thét của quỷ, bên trong chứa đựng biết bao lệ quỷ muốn phá ra, chỉ cần đến lúc nó sẽ như núi lửa cuộn trào xông ra càn quét thế nhân. Mộc quỷ này phụ thuộc vào một trận pháp khác như binh lính xiềng xích trói buộc thay chủ tướng hấp thụ huyết nhục của người khác, binh lính thì ở đây còn chủ tướng thì không biết ở nơi đâu mà tàn phá.
Mộc quỷ móng vuốt lật tung trận địa không ít thuộc hạ sức lực không đủ mạnh bị bọn chúng đâm nát phổi, tham lam nhai nuốt thi thể họ vào bụng, trong không khí ngập mùi tanh máu tươi tiếng Cẩn Ngọc San cười vặn vẹo trong không trung vang đến:"Đây là món quà riêng ta tặng các người đó hahaha."
Đôi mắt Nhiếp Trạch Phong hiện tơ máu chưa kịp đối kháng Ôn Ngọc đã lao về phía âm thanh gầm gừ:"Trả Mỹ Tiếu lại cho ta."
Thành Kính nổi lửa đốt mộc quỷ chỉ sợ Ôn Ngọc đơn bạc làm liều:"Nhuận Thành, theo y đi."
Mộc quỷ khởi động hoàn toàn rễ rời khỏi đất đứng thẳng tắp, gân quỷ nổi lên dưới ánh trăng khuyết, rầm rộ vây quanh bốn người lại.
"Xem ra đã có chuẩn bị từ trước, không biết bên phía hai người kia thế nào."
Thành Kính nói"Họ là song sát mà, không sao đâu." Tuy bảo vậy nhưng không nuốt nổi lo lắng bỗng mộc quỷ rống giận xông tới xông qua lửa, giẫm lên bùa chú lảo đảo tiến gần bất ngờ phóng ra móng vuốt, tùy ý biến đổi, chạm vào máu thịt đỏ tươi càng trở nên hung hãn, mạnh mẽ.
Lúc này, Lục Khuynh Tâm và Bạch Diệp không phải đối mặt với mộc quỷ mà còn có Hàn Minh Túc, xương khô ác thú chôn dưới rừng thi nhau nổi lên, nơi giữa lồng ngực lấp ló nơi mạn sườn một viện Huyết Bảo đập thình thịch. Dùng Huyết Bảo hút oán khí ác thú chết