Không tin được mình còn được đứng trên mặt đất nhìn khe nứt khép miệng lại, ngày đã tàn, mặt trời lặn xa xa hắt lên mây ánh hoàng hôn yên bình khó tả, thế nhưng sự bình yên này không xua dịu được những mất mát đã qua, thi thể bị xé nát không biết đã trôi về phương trời nào, để lại người sống bên tàn chi đau quên cả khóc.
Cô gái đến ôm ngực rất lâu khóe môi dần xuất hiện vệt máu chảy thật dài, cổ họng tanh tưởi, quay mồng một lúc ngã xuống, Thiếu Hạo giật nảy người chụp lấy:"Cô nương, cô nương không sao chứ?"
Ánh mắt cô gái đó mơ hồ trống rỗng, ho ra một ngụm máu hồi lâu mới chậm chạp nói:"Nghe nói, nghe nói Bạch công tử có thể nhìn thấy những chuyện của người đã chết, ta là có chuyện muốn nhờ.."
Ánh mặt trời hắt vào gương mặt hồng hào thuần khiết của nàng ta, dần dần hút hết sinh lực, để lại một người yếu mềm ngất đi, Thiếu Hạo lúng túng gọi:"Cô nương, cô nương.."
Lục Khuynh Tâm nhìn cô ta một lúc, lại nhìn Tuệ Sinh yên phận ở bên cạnh, vừa rồi là thanh kiếm tự kéo cô ta về phía mình, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra. Hắn đau đầu suy nghĩ nguyên nhân thật sự bỗng nhớ đến một chuyện quan trọng:"Thanh Hồn đâu? Thanh Hồn đâu rồi.."
Môi hắn mấp máy:"Người đâu rồi.."
Thiếu Hạo nói:"Lúc nãy thấy ngồi bị nước làm ngất, thuộc hạ đã kéo lên trên mái ngói kia rồi."
Gió đêm lạnh hun hút, ai nấy cũng sắc mặt rất kém sơ tán dòng người, giúp tìm thi thể, dựng tạm lều trại cho người dân quanh bảo lâu ngủ tạm. Bạch Diệp đi chân trần, áo ướt sũng buộc tạm bên hông:"Không phải quan phủ có trợ cấp thiên tại sao, xảy ra chuyện sao chẳng thấy họ đâu?"
Người của Mộ Bảo Nghi - Cảnh Nguyên liếc nhìn, cười:"Bạch công tử từng làm trong bảo tiêu, tiếp xúc với quan lại triều đình lẽ nào không biết quan trường phức tạp, dù quan phủ có lòng cũng phải được bên trên thông qua mới được."
Bạch Diệp cắn chặt kẽ răng:"Vậy Cảnh công tử có cao kiến gì không?"
Cảnh Nguyên lo âu nói:"Cách thì vẫn chưa có...Quỳ phủ đã lâu không xây dựng lại thành trì nhất định là ăn xén không ít, thừa dịp này đem mọi chuyện đổ hết cho ma quỷ phá hoại thành trì kiên cố đến đâu cũng không chống cự nổi, quan lại bao che nhau ai mà thèm kiểm tra xem đã hư hại từ bao giờ đùn đẩy nhau tránh mớ rắc rối này, tình hình này còn lâu mới có người đến giúp đỡ." Nói tới đây Cảnh Nguyên bung quạt cười:"Nói thì có chút phức tạp, không sao cả ai bảo Mộ Nghi giàu có làm gì, ngân lượng thôi mà ta phát được hahaha."
Bạch Diệp co giật khóe miệng, không biết nói gì.
Thành Kính săn ống quần đến tận đầu gối nhìn bóng Cảnh Nguyên khuất xa, nói:"Trong các tông môn, Bảo Nghi mộ giàu có nhất ai mà chẳng biết, hắn có cần đi khắp nơi khoe khoang thế không?"
"Khoe khoang thì kệ hắn miễn dẹp yên khó khăn trước mắt là được." Bạch Diệp móc ngọc bội của bảo tiêu đưa cho một thuộc hạ Nhiếp phủ nói:"Ngươi rời thành tìm bảo tiêu này nói ta có việc nhờ họ giúp, đi nhanh về nhanh."
Nửa đêm gió thổi như lốc, mưa tuyết lại bắt đầu rơi trận dày làm mái ngói làm một nửa bung ra, chảy nước ròng ròng, người chạy ra chạy vào nước mưa ngấm vào người đến mất cảm giác, mệt đến tim thiếu không khí bủn rủn tay chân. Thấy công việc còn lâu mới xong, Ôn Ngọc dẫn người lấy áo ấm cho người dân bị mất nhà, thay tạm quần áo khác, để họ chui rúc dưới lều ăn tạm vài món đồ nóng.
Thanh Hồn khi tỉnh lại lần nữa nghe thấy bước chân người ít ỏi, chỉ có giọng Ôn Ngọc hỏi thăm mọi người cần gì, nhíu mày:"Mọi người đâu hết rồi, có một mình người ở đây thôi hả?"
Ôn Ngọc cười gượng:"Vết thương cũ của ta tái phát chuyện dựng nhà không giúp được gì, chỉ có thể ở đây giúp được gì hay cái nấy. Ăn gì không ta lấy cho ngươi..ở đây có khoai này."
Y vẫn còn mê mang, nói:"Lấy nhiều một chút ta mang ra ngoài cho họ."
"Nhưng mà...mắt của người."
"Không sao, ta có cách."
Mọi người đang uống một ngụm nước đỡ đói chợt lều bị tốc lên, Thanh Hồn thở gấp chui vào bên trong run lên bần bật:"Có khoai nóng này."
"Ngươi đến đây làm gì chê nơi này chưa đủ rối hả?"
Thanh Hồn hừ một tiếng đạp lên tạp vật dưới chân đi vào:"Làm ơn mắc oán người cứ nhịn đói tới chết đi, không có phần của người đâu."
Lục Khuynh Tâm nhìn y hồi lâu đưa tay xoa hai má y:"Người ngươi lạnh quá, ta bảo người khác đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi."
Lời còn chưa nói xong hắn đã nghiêng mình qua rồi, đem người ôm lên đi qua những chướng ngại dưới chân:"Ngươi ở đây ta không yên tâm làm việc."
"Không cần đâu, ta ở đây xem có ai bị thương cần thuốc thang không nữa." Với điều kiện họ không yếu đến nỗi bị ta bốc nhầm thuốc chết nhăn răng.
"Đúng đó tam ca, đệ cũng mệt lắm hay tam ca vác đệ về phòng đi. Y còn sức bò đến tận đây không dễ chết mệt vậy đâu."
Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu nhìn vào góc lều:"Tứ đệ còn sống cơ à?"
Thành Kính ôm ngực, tam ca được lắm...
***
Việc bên ngoài đã tạm ổn, Lục Khuynh Tâm ngồi bên lò sưởi quấn hai cái chăn, trong chăn toàn là mùi hương đỗ nhược nhìn gió mưa đang muốn phá cửa ùa vào, day trán.
"Đây là mùa đông tốt đẹp mà người nói đó." Thanh Hồn ôm khay đồ ăn nóng hôi hổi, khóc bốc tầng tầng hắn có thể ngửi thấy mùi hoa mai ngan ngát:"Mưa tuyết kiểu này còn ai làm ăn gì nữa."
"Ngươi từ bao giờ biết lo cho người khác, lo mà trốn trong chăn ăn no ngủ kỹ đi, giờ ngươi quen đường rồi đi khắp nơi trong phủ." Hắn nếm thử chút canh, mùi vị không phải người trong phủ làm ra.
"Uầy, ta đang lo cho mình đó chứ mưa thế này hành y ế ẩm lắm."
Nhắc đến chuyện y thuật hắn lại đau đầu:"Ngươi lo xong chuyện mọi người trúng độc trước đi."
"Không cần ta lo nữa, Chu Công Tử đã nghĩ ra cách rồi."
Hắn định hỏi Thiếu Hạo đã gõ cửa báo cô nương kia đã tỉnh rồi.
Lúc này Nhan Lệ đang ngồi bên khung cửa sổ đôi mắt lóng lánh thu ba, gương mặt tản mát nét buồn tĩnh mịch như một đêm đông lạnh giá âm u, chẳng có gì ngoài tiếng tuyết tan, miệng nàng ngân nga khúc hát thê lương. Đã nghe qua nhiều giọng hát thiên tiên, giọng hát của Nam Bình có thể coi như là đệ nhất Quỳ Phủ, trừ phi Quế Lan Tâm danh nữ trong truyền thuyết kia tái xuất thì khó ai qua được. Nam Bình xuất thân cao quý học nghề cầm ca đều theo khuôn khổ, ẩn sâu trong đó đã mất đi sự chân thành..đã lâu rồi chưa nghe được giọng hát hay như thế này.
Nghiêng đầu nhìn qua chỉ thấy gương mặt tái xanh, bóng người hơi run như chiếc lá rụng loạng choạng rơi xuống, ánh nến mờ mờ hắt lên gương mặt mệt mỏi, u ám, xiết một nỗi thê lương tột độ.
Thấy người đến đôi mắt nàng ta dần có tiêu cự tựa như có một ngọn lửa không cam lòng thiêu đốt toàn thân biến mọi đau đớn thành sức mạnh, môi cô ta động đậy:"Tôi muốn biết tin tức của phu quân tôi, hãy giúp tôi..tôi muốn biết chàng ấy ở đâu."
Lục Khuynh Tâm cân nhắc lời nói, bởi Nhuận Thành nói thần trí của cô ta không bình thường lắm, lúc tỉnh táo, lúc ngây dại như người điên:"Phu quân của cô mất tích sao, Chuyện từ khi nào?"
Nhan Lệ thất thần:"Ta không biết, ta thật