Giữa màn đêm thăm thẳm như muôn ngàn vì sao sáng trong trẻo dãy châu báu tráng lệ được gọt giũa treo lên, Công Nghi Lăng thiêm thiếp ngủ giữa giường đá, khóe môi ẩn hiện nụ cười.
Hắn nhớ Thanh Hồn ngồi bên cửa sổ tửu lâu thưởng thức chén canh, không khí thoáng đãng mát mẻ nền trời cũng xanh, Công Nghi Không im lặng một lúc lâu không nhịn nổi nữa hỏi:"Ngươi chỉ cần Thảo Phượng thôi à? "
Thanh Hồn gật đầu thay câu trả lời.
Công Nghi Lăng ngẫm một chút nói:"Tuy nói đường đi đến Xích Độ thuận lợi dễ dàng nhưng ta nghe nói nơi đó đang xảy ra chút tranh chấp chiến sự, một mình ngươi đi ắt có nhiều chuyện khó lường xảy ra, hay để ta theo bảo vệ ngươi nhé."
Thanh Hồn nghe thế cũng chỉ liếc một cái, nói:"Không cần."
Trong lòng Công Nghi Lăng hơi thất vọng, nhưng vẫn rất kiên nhẫn thuyết phục, bàn tay chuyển hướng đem một miếng cá hấp vào bát y, duyên dáng nho nhã:"Ta biết ngươi đi hái thảo dược cần phải gấp gáp hoàn thành dắt theo ta có chút phiền phức, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không cản trở đường đi của ngươi đâu?" Hơi chậm lại, Công Nghi Lăng cười:"Thảo Phượng cần được chăm chút kỹ càng, hoa liền cành phải được dùng ngay...ngươi nói xem..."
"Đây là đang uy hiếp ta sao.. bệnh ngươi là do ta chữa, đồ là ngươi dùng để trao đổi, nếu Thảo Phượng không còn bệnh của ngươi còn phải xem tâm trạng của ta."
"Ta đâu có ý đó, ta chỉ nghĩ giúp ngươi chăm sóc cây hoa đó thôi. Ngươi đi hái thuốc không thể kè kè mang theo nó, mà để khách điếm cũng không an toàn, ta đi theo giúp ngươi trông."
"Tóm lại là muốn đi theo đúng không...?"
Thời điểm đó sen nở bạt ngàn, hoa sen nở rộ Thanh Hồn kê đàn bên hồ chỉnh dây, Công Nghi Lăng ở chỗ y chữa bệnh gần một năm cũng không thấy y đánh đàn, chỉ là thường xuyên mang ra canh chỉnh nghe thử âm thanh.
"Cây đàn này tên gì?"
"Lệnh Văn."
"Như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng là ca ngợi âm thanh của ngọc, ta có một cây sáo nếu đặt là Lệnh Vọng thì có thể thành một cặp với đàn của ngươi rồi."
"Không cần, Lệnh Vọng ở chỗ đệ đệ ta rồi."
Công Nghi Lăng không biết Thanh Hồn còn có đệ đệ, cho rằng người kia không muốn nói chuyện với mình. Khi Thanh Hồn xuất hiện, một tay ôm đàn một tâm cầm ô đi tới, cúi nhìn hắn, khi đó hắn bị thương rất nặng mắt nhòe màu máu không thể nhìn rõ hình dáng người trước mặt, khi đó y nhìn một lúc lâu mới buông ô ra, đưa tay ra, nói:"Ngươi đủ sức nắm được tay ta, ta sẽ cứu ngươi."
Sau này Công Nghi Lăng càng yêu thích thổi sáo hơn, thế nhưng tiếng sáo không còn khí thế can trường cắt đá đẽo ngọc như trước mà trở nên đìu hiu, thê lương xé ruột.
Hóa ra tương tư chính là như vậy.
Gửi nỗi lòng vào tiếng sáo, người nghe không thấy đâu, nói gì đến thấu hiểu nỗi đau khóc than này.
Lại nhớ đến, đêm sương luống như mây trời nhuốm hồng trần rơi xuống mặt hồ, mê ly mờ ảo, Công Nghi Lăng thấy y đứng bên mặt hồ trơn trượt sợ ngã liền kéo một cái không biết vô tình hay cố ý mà ôm người trong lòng kéo về mấy bước.
Công Nghi Lăng thật không biết mình là vô tình hay cố ý, bởi vì đầu óc lúc đó như chìm trong mộng, không sao nhớ rõ, căn nhắc nói:"Ta ôm ngươi như vậy ngươi không giận chứ."
"Có gì để giận chứ?" Thanh Hồn thản nhiên, đuôi mắt khẽ liếc:"Vừa hay ta đang cần một bộ da người làm thuốc."
Thanh Hồn đẩy Công Nghi Lăng ra đi về hồ nước lần nữa, tuyết lạnh mùa đông bắt đầu rơi, hồ nước không sâu lắm, trên hồ đọng lại băng mỏng chạm vào liền vỡ ra, y thò tay ngắt một bông hoa đóng băng dưới đáy hồ. Thanh Hồn không phải người có tính hàn, càng không sợ lạnh ngâm dưới nước một lúc cũng không than vãn run rẩy gì.
Mưa mùa đông bủa giăng, xa xa chỉ thấy một mảng lờ mờ trắng xóa, trước kia ở cùng trên núi đồ ăn đều do Oanh Tử mang đến, cũng không phải do cô ta mua mà là mua dưới chân núi, đến nay mới biết Thanh Hồn kén ăn nhưng lại không biết nấu ăn. Thường thì không phải người nấu ăn ngon mới chê đồ ăn bên ngoài sao? Cho dù không có khiếu đi nữa người như y muốn gì phải học bằng được mới đúng, sao chỉ biết ăn không vậy? Người gì đâu mà suốt ngày kén cá chọn canh tính tình khó hầu khó hạ.
Thế nhưng mọi thứ khó ưa đó đều rất dễ tan biến, Công Nghi Lăng nghiêng đầu nhìn Thanh Hồn cầm ô nhắm tiên khách lai sắc hoa nhuộm ánh trăng lóng lánh ánh bạc. Đã trồng được hoa rồi sao, quả là một người kiên nhẫn, Công Nghi Lăng thử mấy lần nhưng đều không thành công, như thế không thể dỗ y vui vẻ được.
Công Nghi Lăng chưa từng nghĩ đến việc yêu một người, xưa kia sinh ra đã mang bệnh trong người, số phận đã định sớm muộn gì cũng chết yểu, ông trời cho nhân duyên gặp gỡ đi chăng nữa cứ nghĩ đến mạng mỏng manh không biết ngày nào sẽ đoạn, đến khi đó cách biệt sinh tử người ở lại sẽ ôm mối đau lòng, chấp niệm đến mấy cũng là một nắm xương tàn có thành ma cũng không phải thứ hiện hữu trên đời, khiến người sống lưu luyến đau lòng. Cho nên trước giờ không có chấp niệm về tình yêu cũng không muốn mở lòng yêu ai một mình trôi nổi vẫn thấy tốt.
Nhưng mà có một chuyện cứ canh cánh trong lòng, một ngày mưa tầm tã, có người ôm cây đàn bước từng bước đến bên cạnh đưa tay ra.
Công Nghi Lăng từ nhỏ đã được người ta xem là đệ nhất tài tử, dù không để ý lắm nhưng ít nhiều gì cũng hết mình cố gắng không để danh tiếng gia tộc bị hắn làm ảnh hưởng, khi hắn thất bại trong lần tranh đấu đó, tự tôn trong lòng bị đá thủng nặng nề, dưới cơn mưa tầm tã thầm nghĩ nếu mưa cuốn trôi sinh mệnh thì tốt quá, không thể sống một đời nhục nhã được, cũng không muốn cầu xin ai giúp đỡ. Thế mà có người đã đi đến đưa ta ra, mắt hắn cay sè không thấy rõ từng ngón tay, lời mưa cũng nghe tiếng có tiếng:"Ngươi đủ sức nắm tay ta...ta sẽ..."
Cái gì mà đủ hay không, Công Nghi Lăng thật sự buồn bực xem thường hắn không đủ sức bò dậy?
Thanh Hồn đưa hắn về, thái độ cũng rất hờ hững lãnh đạm, Công Nghi có chút không quen, còn cười chính mình, trước kia bị người khác quay quanh thì bứt rứt, giờ bị lãnh đạm lại khó chịu. Nhìn y chậm rãi giã thuốc cho mình, vốn nghĩ có uống thuốc cũng chưa chắc sống được không biết bị bùa mê thuốc lú gì, nói:"Thanh Hồn, ngươi có ý định thành gia lập thất chưa?"
Với tính khí của y chắc sẽ không quay ngược lại hỏi: Thành