Núi Nhạn là một vùng đất yên bình dòng lịch sử mù mờ trôi qua nơi này vẫn giữ được vẻ đẹp thời hồng hoang, có núi có sông, có một vùng cát vàng, cũng không bị quyền thế tranh giành làm ảnh hưởng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn kỹ nơi mà nàng sinh ra lớn lên bấy lâu, mọi thứ đều tự dưng toát ra vẻ kỳ diệu lạ thường.
Phương Trà Trà từ trong phòng nhìn ra những gốc bạch dương bên bờ cát vàng, gió khô nóng thổi qua vùng hoang vu. Nàng nhẹ nhàng đeo lên người vòng tay hoa sen, kiểu dáng không phải đang được ưa chuộng, rất mộc mạc cổ xưa, đây là món quà quý mẫu thân tặng nàng. Điểm nhẹ lên trán một nốt chu sa, thoa lại son môi hoa hồng nàng khó khăn mới mua được. Nàng không cần ai bên cạnh tự mình mặc hỉ phục, đội mũ phượng. Y phục đã được xông hương Hoắc Diệp, nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến ngày này, cho đến lúc này mặc hỉ phục trên người nàng vẫn thấy phiêu bồng lơ lửng trên mây, giống như cánh mặc gió cuốn trôi.
Trong ý niệm của nàng vẫn còn mơ mơ hồ hồ, bước lên kiệu hoa, lắng nghe những âm thanh bên ngoài, nơi này là cầu Trường Kiều, lại qua một lúc nàng đoán đây là tửu lâu Kim Bích. Đến khi kiệu dừng lang quân nàng dìu nàng bước ra, qua khăn lụa mỏng nàng mơ hồ thấy ánh đèn lồng treo cao.
Sau khi hành lễ xong, nàng ở riêng trong phòng lén vén màn nhìn cặp đuốc hoa long phụng cắm trên giá nến, hồi hộp nghe tiếng tim đèn nổ tí tách, trên tay nàng vẫn cầm chiếc quạt lụa hoa mẫu đơn, nắm thật chặt tay vẫn không ngừng run. Đến khi có bóng người in trên cửa, nàng vội đội khăn lại cảm nhận không khí trầm đi mấy phần, đột nhiên trong phòng hoa lệ ấm áp trở nên lạnh lẽo u ám. Giây phút bối rối đụng chạm từng tấc thịt như bị thiêu đốt, không sai, xương cốt nàng nóng đến muốn tan thành tro, đau đớn bám xiết lấy xương tủy, nàng chỉ kịp nhìn thấy đốm lửa nơi ngọn nến sắp tàn, sáp nến nhỏ như huyết lệ, cuối cùng ấn đường nàng đau nhức, máu từ đó mà thoát ra quấn từng vòng từng vòng tân lang.
Giác Tĩnh mỉm cười thản nhiên nhìn ánh sáng đỏ sậm tan đi cô gái trước mặt dần dần biến thành một bức tranh mỏng, dung mạo tuyệt thế cùng phong thái thiên tiên, vạt váy phất phơ lay động, đường nét chỗ sáng chỗ tối nông sâu rõ ràng, hắn nhìn bức tranh tỉ mỉ trau chuốt kia, đây là một bức tranh, vật thể chết vô tri vô giác nhưng lại làm ra bằng cách vô cùng tàn nhẫn.
****
Thành Kính hít hít mũi:"Thơm quá, cá hương nấu cải chua là món mà ta thích nhất đó."
Hoàng Tuyên múc cho hắn một bát, tấm tắc nói:"Đương nhiên rồi, Thanh Lang nhà ta nấu ăn rất ngon đó, ai mà không tranh thủ ăn sau này hối hận ráng chịu."
Thanh Hồn ngồi thổi nguội canh không nói thêm gì, y không ăn canh cải chua mà ăn một bát cháo đậu phụ, trứng, cùng một ít thịt và đậu đỏ.
Thành Kính bĩu môi:"Xì, mới khen có một câu mà làm thấy ghê, trên núi không phải chỉ có mấy người thôi mà, nấu ăn ngon nhất cũng chẳng thấy lạ. Đâu đâu, để ta kiểm nghiệm thử xem." Hắn khuấy thìa trong chén canh nếm thử, vị cá béo ngậy cắn vào trơn mìm, vị chua của canh vừa phải hòa vào vị ngọt của cá, quả nhiên là rất ngon không nhịn được hít sồn sột một loáng đã hết một bát đầy. Miệng nói:"Cũng không nhận ra vị cải chua gì cả, để ta ăn thêm bát nữa xem sao."
Trước khi Lục Khuynh Tâm và Thanh Hồn trở về núi Nhạn, nhóm người Bạch Diệp đã tìm được manh mối, núi Nhạn là vùng hoang vu còn có thể nói là cách biệt với bên ngoài, ít người lui tới. Họ dùng tranh vẽ của Bì Tuấn hỏi thăm hai ngày đã có được thông tin, quê của Bì Tuấn là một thôn nhỏ ở núi Nhạn chuyên nghề làm gốm, khi Bì Tuấn về quê thăm mộ, dọn dẹp nhà cửa, thu giữ từ đường mọi người có biết, vốn là đã hẹn một tối uống rượu với người trong thôn, không hiểu sao tối đó Bì Tuấn không đến, người dân nghĩ hắn có việc vội về với nương tử nên cũng không thấy nghi ngờ gì.
Họ men theo con đường được cho là lối tắt nhanh nhất ra khỏi thôn, trong lúc vô tình Trần Nghiên Nghiên trượt chân họ đã phát hiện ra một bộ xương khô đã đen. Lục Khuynh Tâm hướng về người đang ôm con dựa tảng đá thiếp đi đằng xa, cau mày:"Sao dám chắc bộ xương đó là Bì Tuấn, xương người đâu có nhanh đen như vậy?"
Chu Nhuận Thành day trán:"Nhan Lệ nhìn thấy tín vật bên cạnh bộ xương, hơn nữa cô ta cứ khăng khăng là chồng mình khóc lóc ầm ĩ, đệ cũng hết cách, đành hứa sẽ tìm ra hung thủ cho cô ta, huynh cũng thấy đó xương người không dễ đen như vậy, cô ta cũng nhìn biết có vấn đề."
"Đã tìm ra nguyên nhân tại sao chưa?"
"Là trúng độc..nhưng vẫn có dấu vết của tà khí."
"Bì Tuấn chỉ là một người bình thường, đã dùng tà khí còn hạ độc nữa sao?"
"Điểm này, mọi người cũng thấy lạ kỳ."
Lục Khuynh Tâm gật gật tỏ ra đã hiểu, lại quay đầu nhìn Thanh Hồn, y không ăn canh cải chua mà ngồi một mình cạnh bờ suối ăn cháo trứng, dưới ánh trăng mờ ảo y trầm mặc tách biệt, trên mặt còn lưu lại chút mệt mỏi, bề ngoài phẳng lặng ai mà biết trong lòng y đang nghĩ cái gì?
Nỗi lòng ẩn chứa bi thương mơ hồ khiến người ta nảy sinh thương cảm, nhưng chỉ cần nghĩ đến bốn chữ Huyết Diệm Trường La hắn lại cảm thấy hận thấu xương.
Thời gian vô tình trôi thật mau, ngày nào đứng bên cành dương liễu tha thướt, ngày nào trong cảnh mưa tuyết che ô cho nhau, trong cuộc sống trôi dạt này thứ không phải của mình khó mà giữ được, dù trong trí nhớ cũng đã trở nên méo mó. Nhân tình ấm lạnh không thể nhận định trong phút chốc được, là do hắn bất cẩn không thể trách được ai.
Đang định uống thêm một chén nữa trong đào nguyên tự dưng nổi gió cát, bụi mờ khuấy đảo khắp nơi. Bên trong gió cát lẫn thứ gì đó không sạch sẽ Bạch Diệp lẩm bẩm:"Thứ gì đó đang đến." Nói rồi lại dò đường về phía Nhan Lệ, đánh thức cô ta dậy.
Khói mù nổi lên khiến người ta không thể buộc miệng thở than, xa xa vang lên tiếng động trầm đục, nghe như tiếng xương đá va chạm vào nhau, mùi tà khí lượn lờ ngày càng rõ, Thành Kính đang cầm một lá bùa đột nhiên hỏi:"Hình như thiếu một người rồi?"
Như nghe thấy tiếng chuông cảnh tỉnh vang trên đỉnh đầu, mọi người hoảng hồn tìm nhau trong sương, Lục Khuynh Tâm hét lớn:"Thanh Hồn?"
"Ta ở đây, bên cạnh ta là Hoàng Tuyên."
Thành kính nói:"Nghiên Nghiên, Nhuận Thành ở cạnh đệ."
Bạch Diệp ôm đứa nhỏ trong tay:"Bì phu nhân và Tiểu Viễn đang ở chỗ ta."
Vậy là không thiếu ai cả?
Thành Kính cố nhìn qua ánh sáng phù chú đến chân người, nếu trừ Tiểu Viễn được bế ra vẫn còn một người. Đang nghĩ chợt có một đôi tay trắng hồng thò ra vòng qua cổ hắn, ống tay áo tơ lụa rũ xuống mơ hồ nhìn thấy một bông hoa không rõ là hoa gì, làn da mềm mại mát lạnh như ngọc, tiếng cười bên tai rất quyến rũ, đêm ở đào nguyên rất lạnh hiện giờ khói mù mịt đến trăng chiếu sáng không lọt, duy chỉ có những chiếc móng tay màu đỏ phát ra ánh sáng trở nên rất nổi bật.
"Thành Kính?"
"Thành Kính đệ đâu rồi?"
Thành Kính muốn lên tiếng như miệng không thể mở lời, hơi nheo mắt, ánh