Người trong tranh phong thái uyển chuyển như cũ, chỉ có nét mặt buồn thương, giữa chân mày chất chứa u sầu, nhìn lâu còn nảy sinh ra chút sợ hãi như người trong tranh đang giãy giụa. Bạch Diệp day trán, gần đây đúng là lo lắng nhiều thứ nảy sinh nhiều mệt mỏi nhìn đến hoa mắt rồi.
"Trong tranh cô ta cài trâm hoa mẫu đơn này, là kiểu dáng đang rất thịnh hành ở Giang Nam, vậy mà dám nói không qua lại với người ở bên ngoài."
"Có lẽ, cô ta thật sự cô ta không qua lại với người bên ngoài, cho nên mới không biết rõ đồ đạc mình đang mang là từ đâu mà có? Nghênh ngang mang nó đi tới đi lui ở trong thôn...dù cô ta có thân phận cao tới đâu cũng phải nể mặt tộc trưởng chứ?"
Bạch Diệp cuộn tranh lại, nói:"Mùi hương này thật thơm đó, đồ tốt."
Y nhoẻn miệng cười:"Đồ của cô ta cái nào cũng tốt."
Mưa bên ngoài vẫn còn lất phất những chiếc lồng đèn đỏ treo bên cửa sổ bị mưa tạt ướt sũng, thi thoảng lại lắc lư. Trong phòng thoảng hương thơm ướt dính bị hòa cùng mùi nước mưa rất nặng, dần dần họ không tự chủ được mà ngã xuống.
*****
Trần Nghiên Nghiên gọt một ít trái cây, ôm nhóc con ngồi bên sàn nhà ăn.
Nhan Lệ đang thêu thùa, đường kim tinh xảo tuy chỉ thêu một nửa Trần Nghiên Nghiên đã biết nàng ta thêu cái gì, cánh hoa e ấp hơi hé, nhụy vàng lấp ló bên trong nhìn sống động như thật. Mẫu thân nàng cũng dạy nàng thêu thùa nhưng nàng thêu không đẹp, nhìn thấy bức thêu này rất ngưỡng mộ.
Nhan Lệ điềm đạm hỏi:"Muội muốn học không, tay dạy muội..."
Làn da Nhan Lệ nhẵn mịn trời sinh, đôi mắt to tròn như nai, nhìn qua thấy được sự hồn nhiên tinh nghịch, thế nhưng tích cách nàng lại không vui vẻ hồ hởi như vậy, nàng rất điềm đạm dịu dàng, ra dáng một người vợ hiền chu đáo thương chồng yêu con, mất đi Bì Tuấn, đôi mắt ấy ngày càng buồn làm người ta nảy sinh thương tiếc.
"Muội không khéo tay không học đâu nhưng nếu tỷ thêu cho muội một túi thơm thì tốt quá."
"Được thôi." Ánh mắt nàng ta sáng ngời tựa như mùa xuân đang nở rộ bên ngoài kia, đáy mắt hữu tình:"Phu quân ta cũng thích túi thơm ta thêu." Nàng ta hơi ngưng lại hơi hơi mỉm cười gượng một cái, dáng người lại như khói trắng tàn hương mong manh tản mát dần đi.
Trần Nghiên Nghiên đột nhiên thấy ở nơi nào đó, hoa đã tàn, đành lựa lời nói:"Sao hai người Bạch đại ca đi cả đêm chưa về nhỉ?"
Nàng nhìn hoa xanh hoa đỏ mọc dại dưới sân, nắng vàng nhạt rải sắc khắp nơi, gió đưa đến mùi thanh hương, nàng dịu dàng cười:"Đói quá, không biết Hoàng tỷ tỷ có tìm được gì ăn không?"
Hoàng Tuyên biết y thuật chọn đồ ăn vẫn tốt hơn họ, hơn nữa có vài chuyện cần tỷ ấy giúp đỡ nữa.
"Phương Trà Trà mất đã mười bốn ngày rồi, hay chúng ta xin đi đốt cho cô ta chút giấy tiền đi, nhân tiện đi dạo một lát, muội không muốn bị giam ở đây nữa đâu."
Nhan Lệ thấy cũng nên làm như vậy.
***
Nhan Lệ về sớm cho Tiểu Viễn ngủ, Trần Nghiên Nghiên ở lại phụ lão bà bà một tay, đang đốt thêm giấy tiền ngoài sân đột nhiên nổi gió to, tiếng lá xào xạc, cây lớn quật vào nhau giận giữ phát ra âm thanh khiến người ta rùng mình, lạnh sống lưng.
Nhược Xuyên Bình đầu đội tang, ho khụ khụ giương đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài, không biết có nhìn nhầm không thấy trong những hàng cây rậm rạp những góc chiếc váy đỏ tươi dài quét đất đang tiến về phía này, nheo mắt hỏi:"Cái đó là gì vậy? Thứ đang đi trong rừng cây là gì vậy?"
"Làm gì có thứ gì..." Một người nhìn về hướng đó, thở dài:"Nhược Xuyên à...hay nghỉ một lát đi."
Nhược Bình Xuyên bán tín bán nghi, nhìn về phía linh đường một lát, thổi tắt nến. Lão bà bà đang thắp nhang thấy vậy, không hài lòng:"Ngươi làm gì vậy?"
Hắn không trả lời lại nhìn về phía rừng cây, bóng hình diễm lệ vẫn còn, hắn quay phắt về phía Trần Nghiên Nghiên:"Là cô giở trò đúng không?" Hắn đá thau giấy tiền dưới chân bay tung tóe, giẫm đạp dập lửa đang cháy.
Trần Nghiên Nghiên sợ sệt, chạy ra sau lão bà trốn hắn nắm được cánh tay cô lôi ngược:"Là cô, là cô đúng không.."
Người có mặt ở đó hơi sững lại, không ai dám cản.
Hắn hừ một tiếng, đẩy cô ta ra, lại nhảy bổ về phía bờ rừng:"Là ai đang giở trò ma quỷ hả?"
Hắn bứng một gốc cây quật lia lịa, những thân cây quanh đó đều bị bổ ngã rạp, giọng hắn khàn khàn giận dữ:"Nhất định có người giở trò, tưởng có thể lừa được ta, tộc trưởng, có người dùng mê hương làm loạn, người không nhìn thấy sao."
Người bên cạnh lão bà thấp giọng nói:"Bà bà à...chuyện này.."
Bà ta lạnh lùng:"Xem ra lời họ nói có mấy phần là thật rồi."
Nhược Xuyên Bình ra tay nhanh như gió, một đòn đánh vào người đang đứng trong rừng cây, Bạch Diệp dùng côn đỡ, lao nhanh vào trận chiến, tay áo của Nhược Xuyên Bình tung bay, trên mặt y bỗng hiện lên sát khí nồng đậm, chưởng lực kinh hoàng ập tới, vội vàng đánh trả.
"Thật lợi hại." Bạch Diệp lạnh lùng:"Đây không phải là võ công trung nguyên sao?"
Nhược Bình Xuyên đột nhiên một tiếng gào rít sắc lẹm vang lên, đánh như sét bổ, Bạch Diệp khó khăn đối phó không thể phủ nhận Nhược Xuyên Bình võ công cao cường, thầm nghĩ khi đó Hoàng Tuyên tình cờ đến lén đánh một chưởng e là Thành Kính chết rồi. Trong lúc đang quyết liệt chợt thấy sau lưng có sát khí còn chưa kịp phản ứng quần sáng đó đã lan rộng ra, ánh kiếm rơi xuống bị một đường kiếm khác chen ngang.
Lục Khuynh Tâm chặn được kiếm nữ nhân này cũng phải toát mồ hôi, ép lưỡi kiếm đang kề gần cổ ép xuống, sát khí nàng ta nồng đậm kiếm khí đâm thẳng vào sườn da thịt đau nhói tựa như bị đâm xuyên qua đánh thủng xương cốt lan truyền tức khí lạnh lẽo, lạnh đến từng chân tóc. Nữ tử này dùng khăn che mặt nhưng hắn vẫn nhận ra người, là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc nàng ta vấn một cành phù dung tươi roi rói, cười nhạt:"Kiếm hay, mấy năm gặp lại ngươi đã tiến bộ hơn nhiều."
Lục Khuynh Tâm không trả lời, cảm thấy chỉ cần phát ra âm thanh thì sức lực sẽ theo đó thoát ra hết, hai tay cầm kiếm gồng đến nổi cả gân xanh, nàng ta liếc nhìn, lại cười lạnh lãng rút kiếm quay đầu tách Bạch Diệp ra khỏi Nhược Xuyên Bình, chắn trước mặt.
Ánh mắt Lục Khuynh Tâm nhìn về phía sau lưng nàng ta, Nhược Xuyên Bình hừ lạnh:"Sao giờ mới tới?"
Hắn dứt lời người trong bộ lạc đã xoay thành một vòng tròn, lão bà bà bước lên một bước:"Lúc họ nói có thể chứng minh là ngươi làm ta còn không tin, ngươi không cần nói là họ giở trò ma quỷ nữa, vốn chẳng có mê hương nào cả, cũng không phải chỉ mình ngươi nhìn thấy."
Nhược Bình Xuyên im lặng rồi nói:"Ta biết trong giang hồ có thứ gọi là chiêu hồn, chỉ cần hồn phách chưa rời khỏi nhân gian vẫn có thể gọi về. Ta chỉ không nghĩ các ngươi biết ta giấu hồn phách giam giữ họ trong tranh, không để họ siêu thoát."
"Hừ, ngươi giấu kỹ lắm bọn ta không cảm nhận được chút tà khí nào. Nhưng mà ngươi giấu sót một hồn phách rồi.."
Nhược Xuyên Bình khó tin, có thể thiếu ai chứ, hắn mỗi ngày đều nhìn ngắm thành phẩm của mình, cả Miêu Ái Hương vừa chết hắn cũng đã giam lại rồi.
Chu Nhuận Thành nhoẻn miệng cười:"Xem ra cô ta không nói cho ngươi biết...cô ta có thai rồi. Trong phòng có lưu lại mùi thuốc, bã thì không thấy đâu..cô ta cũng không muốn đứa bé này ra đời đã ra tay trước, ngươi không biết cũng phải thôi. Không thể trách cô ta được ai lại muốn sinh ra một thai chết đầy lông lá chứ.."
Mặt Nhược Xuyên Bình tái mét:"Ngươi chưa chết? Miêu Ái Hương không phải giết ngươi rồi sao?"
"Kẻ như ngươi còn sống, phúc khí ta tốt lắm sao dễ chết như thế được."
Xung quanh vang lên trận xì xào
Lão bà bà ngẫm nghĩ, hiểu ra:"Lúc người trung nguyên thống trị, cây thần đã bị chúng ăn hết. Nhưng mà chẳng phải không