Gió đêm thổi vù vù, Thanh Hồn đi đến một căn phòng ở phía tây, qua khúc ngoặt gió đã được chắn bớt, không khí ở đây cũng ảm đạm thường dùng để bàn công việc, nếu không phải hết phòng sẽ chẳng để khách ở đây. Nhưng Khấu Hòa có chút đặc biệt cơ thể hắn bệnh tật tránh gió, tránh tiếng ồn, không khí trong sạch mới chịu được.
Y đã nhờ người nói trước việc đến thăm, sau khi Kiêu Doanh mở cửa cho y vào liền đứng canh bên ngoài, thái độ này khiến Thanh Hồn căng thẳng hơn nhiều, sao giống đi vào hang ổ kẻ thù vậy?
Qua rèm sa phủ kín y nhìn thấy bóng người đang dựa gối mềm, tóc xõa dài thành một dòng suối mượt mà phủ lên thân thể gầy gò làm người ta thấy bóng người mong manh bất cứ thế nào cũng vỡ vụn. Từ trong màn sa đưa ra cánh tay tái nhợt trắng bạch ánh nến dạ lên không kéo lại chút hồng hào nào, cất giọng yếu ớt hờ hững:"Người đến bắt mạch sao?"
Đương nhiên không, ta đến đây để chơi.
Y nhìn tay áo thêu hoa ngô đồng, màu thêu hổ phách trên nền trắng rất nổi bật, y tay lên bắt mạch, cổ tay người kia hàn khí lạnh ngắt dù là làn da gần như trong suốt, gân mạch cực kỳ mờ.
Người trong màn nói:"Bệnh của ta là tâm bệnh, sợ là trên đời này không ai chữa được nữa rồi."
"Tâm bệnh thì cần tâm dược để giải." Y thu tay lại đầu ngón tay hơi run:"Người có khúc mắc gì trong lòng không cam tâm sao?"
Khấu Hòa cười cười ảm đạm:"Nghe nói Thanh công tử tìm được cách giải bệnh cho Hoành Lân? Đơn thuốc có thể cho ta xin không? Ta cũng có một người cần phải cứu chữa.. khụ khụ.."
"Có bệnh thì phải bắt mạch mới được ta sao có thể tùy tiện kê đơn, đôi khi biểu hiện giống nhau nhưng người thì bệnh từ nhỏ, người thì bị dùng độc tạo ra bệnh trạng tương tự. Chuyện này cần phải cẩn thận mới được, mạng người quan trọng công tử có thấy thế không?"
Trong phòng im phăng phắc, hơi thở người trong màn bình thản chậm thật chậm, hóa thành tiếng cười gió thoảng mây bay:"Thanh công tử tâm tư tinh tế chắc đã đoán ra mấy phần.."
Y áy náy đáp:"Quá khen quá khen..Liễu cô nương học cao hiểu rộng, đối với y thuật học thức uyên nguyên cứu người vô số, việc giết người không hề tỉ mỉ để lộ sơ hở, công tử là biểu đệ của cô ấy, ắt hẳn nhìn rõ hơn ta."
"Ta và Hoành đại ca giống như cái ấm sắc thuốc vậy, điều dưỡng thế nào cũng không khỏi, vì ta, biểu tỷ từ nhỏ đã học thuộc nhiều đơn thuốc, vùi đầu trong các quyển sách y, thậm chí còn bào chế ra các loại thuốc gây nghiện, độc dược số lượng lớn đem đi bán.."
Y cau mày:"Cô ấy xuất thân cao quý."
"Người nghĩ thân nữ nhi trong gia đình vọng tộc có thể làm gì chứ? Chẳng qua là công cụ để liên hôn gắn kết thế lực, tỷ ấy có Hoành Lân rồi không nghe theo ai khác, đương nhiên cũng trở thành thứ vô dụng bỏ đi. Còn ta không thể gánh được gia nghiệp chẳng qua là con quỷ hút máu bào đi sức lực của họ, có thể vứt bỏ đúng là điều đáng mừng." Khấu Hòa nói khe khẽ:"Tỷ ấy đi đến bước đường này ta cũng góp phần không nhỏ, ta không muốn vạch trần nhưng cũng không muốn tỷ ấy tiếp tục con đường này."
Giọng y rất nhẹ như không nỡ làm Khấu Hòa sợ hãi:" Người nói cho ta biết những chuyện này chẳng qua tin rằng bọn ta không hề có bằng chứng đúng không, lời nói phiến diện của người không đủ để khép cô ta. Kể cả người cũng không có chứng cứ nữa là.."
Bị y nói ra ý nghĩ trôi chảy như thế, Khấu Hòa hơi ngạc nhiên một chút rồi bình thản tiếp nhận:"Người thật thông minh...nhưng ta không phải đang dùng chiêu bài tình thân đâu?"
"Ta tin người mà, người sắp chết sẽ không nói dối, đương nhiên mọi người đều cố sức ngăn cô ta lại. Lời ta nói hơi khó nghe nhưng người bằng cách nào sống sót đến ngày hôm này.."
Khấu Hòa ngẩn ngơ:"Ta cũng không biết đâu..khi ta tỉnh dậy đã khỏe hơn nhiều rồi, ta luôn hỏi nhưng biểu tỷ không nói, trước giờ tỷ ấy rất ít chuyện giấu ta, ta biết tỷ ấy sợ ta đau lòng, ta cũng sợ tỷ ấy khó xử."
"Có thể cứu cho người mà không cứu được Hoành Lân, xem ra cách chữa bệnh này không phải ai cũng dùng được." Liễu Vân Thoa đã nghĩ ra cách giải rồi vẫn đem mạng người ra ép người khác giúp mình? Rút máu? Thứ gì đó sinh trưởng trên thi thể...lẽ nào..dùng người chết nuôi thuốc chữa bệnh.
Y rùng mình:"Ta có việc phải đi trước."
Y vừa đẩy cửa ra lưỡi kiếm đã kề ngay cổ, Khấu Hòa nói:"Không được vô lễ , để Thanh công tử đi đi."
Y chạy vụt ra ngoài, Liễu Vân Thoa đúng là người đàn bà điên mà.
"Ngươi là gì chạy như người điên vậy?"
"Liễu Vân Thoa đâu?"
Thành Kính vật vờ ngáp dài ngáp ngắn nói:"Cùng ngũ đệ đi thiêu xác rồi."
"Thiêu ở đâu?"
"Dĩ nhiên là bãi tha ma ở Quỳ Phủ, thiêu ở nhà ngươi chắc?"
***
Thanh Hồn miên man trở người, tay bịt lại mèo nheo:"Các người đang làm gì mà ồn ào thế hả?"
Xung quanh vẫn có tiếng ùng ục như sôi, y rùng mình mò mò một hồi không tìm được chăn hơi hé mắt ra nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày hoa, hơi ngước mắt lên một chút thấy hoa văn chìm mềm mại ẩn trong tà váy đen.
Y hơi hơi cảm thấy không ổn, lại nhìn nhích lên một chút người kia đứng bên một hồ nước đặc sệt bốc mùi máu tanh, tầng hương sau pha lẫn mùi ngòn ngọt, y nhìn thấy nàng ta đang vớt gì bên trong, bàn tay đầy máu tươi chảy ròng ròng xuống, môi nàng ta đỏ sẫm hơi nhếch lên nụ cười kỳ dị. Cổ họng y đau rát lồm cồm bò dậy ôm ngực thở hổn hển:"Liễu cô nương, số máu này cô cũng dốc lòng tích góp quá. Lợi dụng người khác giúp cô tìm đơn thuốc còn sẵn tay dùng cả người chết nuôi thuốc, rất thông minh cũng rất thấp hèn."
"Còn không phải do ngươi ép ta?" Móng tay nàng ta thoắt đã dài ngoằn, sắc bén như rèn ra từ sắt thép kẹp chặt cổ tay y:"Ta đã cầu xin ngươi rất nhiều lần rồi nhưng ngươi vẫn cứ ép ta."
"Bản thân cô tâm địa ác độc thì liên quan gì đến ta." Y hất tung cô ta ra, Liễu Vân Thoa võ công không cao, mấy nay lo bệnh cho Hoành Lân cơ thể càng dễ suy nhược.
Nhưng y không ngờ cô ta lại yếu như thế, bị y đẩy một cái đã va vào vách động ré lên đầy đau đớn như bị gãy mấy cái xương sườn, ánh mắt hung tàn.
"Cô...dùng máu mình làm dược dẫn?"
Liễu Vân Thoa bổ nhào về phía y, càng đánh cô ta càng xông lên, y nhìn thấy những cái móng tay cô ta xoay chuyển, đầu đau như búa bổ, thuốc mê..hung tợn nhẫn tâm:"Tất cả là tại ngươi, ta thừa nhận ta chế độc dược, ta thừa nhận mình chế tạo thủy ngân thuốc gây nghiện nhưng ta có làm gì ngươi đâu? Tại sao ngươi hạ độc chàng ấy, sao ngươi lại hạ độc chàng ấy chứ?"
"Ta hạ độc