Trong vườn cành lá đung đưa theo gió, hương thơm thoang thoảng mang hơi thở đất trời lùa qua chân tóc, thấm vào bên trong, khiến thần trí trở nên tỉnh táo vô cùng. Tiểu Viễn khệ nệ ôm một túi hạt đi giữa mấy cây non trong phủ, hôm nay giúp mẫu thân làm việc, Tiểu Viễn muốn được khen thưởng. Nhan Lệ vốn không muốn ôm túi hạt giống này về, nếu là ở quê nhà còn có thể trồng, ở đây là phủ đệ người khác không nên tùy tiện trồng này trồng nọ.
Tiểu Viễn kéo tay nàng, đôi mắt lấp lánh:"Mẫu thân, con chia mấy túi nhỏ tặng các vị thúc thúc nhé."
Đến ngày lập hạ nên ăn các loại đậu, tìm một thùng gỗ nhỏ trồng chắc cũng không chiếm chỗ là bao, coi như đáp một chút lễ mọn, nàng xoa đầu Tiểu Viễn:"Được, chia ra một ít. Số còn lại Tiểu Viễn cùng mẫu thân trồng nhé."
Tiểu Viễn cuộn tròn trong lòng nàng:"Thế mẫu thân nghỉ một lát nhé, tiểu Viễn mang hạt giống đến chỗ các thúc thúc."
"Cẩn thận nhé." Nhiếp phủ tinh tế tỉ mỉ mọi thứ đều có đủ, nàng nhìn bồn cảnh, hòn non bộ, đều là món đắt tiền, hoa viên này đã đơn sơ lắm, phía nhà dùng thờ cúng cả bật cửa cũng là đồ cổ, thầm nghĩ người ta cũng chẳng cần túi đậu này của mình.
Bạch Diệp ở trong phòng suy nghĩ về chuyện hôm nay, mục tiêu của Giang Khách ngoài Tuệ Sinh ra còn gì nữa chứ, hắn chỉ không biết tên này canh ở ngoài từ trước mà không ai hay?
Ở đầu thành có một tửu lâu đơn sơ dùng buôn bán che mắt người khác, chủ yếu để nắm tin tức không cho người lạ tiến vào thành, vì chuyện trúng độc mà nơi đó canh chừng nghiêm ngặt Giang Khách vào thành từ khi nào?
Tiểu Viễn ôm túi hạt đến gõ cửa, cười tít mắt:"Bạch thúc thúc."
Bạch Diệp trì trệ mất vài giây, vai vế của ai mà gọi hắn là thúc thúc vậy? A đúng rồi, Tiểu Viễn!
"Hạt giống Tiểu Viễn lựa rất cẩn thận tặng cho chú trồng, mẫu thân nói đến ngày lập hạ phải ăn các loại đậu."
Nhận túi hạt trong tay, Bạch Diệp hơi hơi mỉm cười:"Ngoan lắm. Trong phòng thúc thúc có bánh anh đào, Tiểu Viễn ăn nhé!"
Tiểu Viễn hỏi hắn có biết trồng hạt không, hắn ngớ một lúc, không phải rải xuống đất rồi tưới nước là xong sao?
Ươm hạt giống trong vải ẩm, Tiểu Viễn chạy lon ton trên mảnh đất nhỏ mà Nhiếp Trạch Phong vất vả đào xới định trồng thêm ít cây cảnh, vừa đi vừa hướng dẫn hắn trồng hạt, cười khanh khách nói:"Mẫu thân nấu cơm hạt rất ngon, các thúc thúc có muốn ăn thử không?"
Từ chối một đứa trẻ thì hơi quá đáng, Bạch Diệp gật đầu nói:"Được."
Một lớn một nhỏ cặm cụi bên mảnh đất một lúc Nhan Lệ bắt đầu đi tìm con, mắt thấy bóng người lấp ló trong cây cối bên vườn, vẫy vẫy tay:"Tiểu Viễn."
Nhan Lệ nắm tay Tiểu Viễn đi qua mấy khóm hoa cúi đầu nhìn bãi chiến trường của họ, không nhịn được cười:"Không phải trồng thế này."
Tiểu Viễn cười lém lỉnh, lẽ nào nó nhớ nhầm sao?
Nàng làm mẫu một ít hạt, hai người phía sau liền cầm cành cây xới đất làm theo, rất nhanh hạt đã gieo hết, tưới thêm một ít nước lên trên, mặt đất bóng bẩy nhìn rất thích mắt.
***
Phù Nghi Đình những phiến lá xen điền điền xòe rộng, bỏ đi những cành thừa khô héo, trên hồ chỉ còn lá sen xanh mơn mởn, sắc xanh đậm đà đến chảy nước nhìn thôi cũng khiến tinh thần sảng khoái. Chủ nhân của Lưu Ảnh Nam Sơn tổ chức tiệc chúc thọ mời rất nhiều khách khứa, trong đó có Trung Nghĩa Đường. Nhuận Thành muốn ở lại xem bệnh tình của người trúng độc không chịu đi, chỉ gửi quà tới.
Lần này họ đi còn dẫn theo Nhan Lệ, bởi có chút thông tin Mộc Kình Lôi từng mời Bì Tuấn đến làm khách, nguyên nhân tại sao còn chưa rõ. Nơi ở của Mộc Kình Lôi không những nổi tiếng với sen thơm vạn dặm mà còn gây ấn tượng mạnh bởi những cô nương xinh đẹp, hát hay đàn giỏi, dung mạo như hoa như nguyệt, phải nói ông ta thật khéo chọn nô tỳ hầu hạ trong phủ.
Thanh Hồn nghe thế xoa xoa gáy, giễu cợt:"Có tiền có quyền danh tiếng hiển hách thế này tiệc chúc thọ cần gì mời một đại phu quèn như ta đến chứ?"
"Ngươi không biết thật sao.."
Y gật gật.
"Mộc Kình Lâm là thúc thúc của Công Nghi Lăng, lần này Công Nghi Lãng cũng tới."
Y cười khiên cưỡng, Công Nghi Lãng cũng có một Tỳ Bà Viện mỹ nhân như họa, quả nhiên là cùng chảy một dòng máu, trên truyền dưới nói. Nhược Bình bị bắt giam mười lăm năm, Trác Phan nói sẽ chờ, còn có chờ được không còn phải đợi thời gian chứng minh nữa, nghĩ tới đây y lại thở dài..
"Mấy phần là tìm ngươi để hỏi tin tức của Công Nghi Lăng đấy."
Y liếc xéo hắn:"Ta khiêm tốn thế thôi, người khen ta một tiếng thần y cao minh người người chào đón sẽ chết sao? không linh hoạt gì cả."
Hắn xoa xoa bụng mình hôm qua bị y đạp, nhỏ nhen nói:"Ta thấy nếu còn khen ngươi sẽ mọc cánh bay lên tận mây xanh mất. "
Công Nghi Lãng mặt ủ mày chau ngồi đầu hàng cánh trái, trên tay cầm cây quạt khổng tước nan ngọc, đang thì thầm nói gì đó với Mộc Kình Lâm.
Tiệc chúc thọ đương nhiên là ăn uống say sưa rồi, Thanh Hồn ăn rất nhiệt tình, nhất là mấy món cá, cá quế sốt cay, canh cá nấu xuyên khung, mỳ cá Vân Mộng đương quy. Vừa ăn vừa uống rượu cũng không quên ngắm mỹ nhân áo đỏ đang chiết cành hoa cắm bình, thật xinh đẹp mỹ miều. Món nào cũng thơm ngon đặc sắc, Lục Khuynh Tâm còn gắp cho y tôm nõn sốt sữa nói vài câu chúc mừng sao đó mới hỏi mấy câu sang chuyện Bì Tuấn.
Nhan Lệ tay hơi run không dám lên tiếng, nàng đang rất lo lắng nhưng không dám hối thúc, ngồi trong bàn đông người không thoải mái, tay ngớt mồ hôi lạnh.
Công Nghi Lãng chân mày giật giật, lần trước họ cũng đến chỗ mình tìm người sau đó thì xảy ra án mạng...
"Có phải là một thư sinh viết thơ liên cú rất hay không? Hắn có đến tìm muội muội của mình, trong phủ ta không có người đó hắn đến uổng công, hỏi chuyện một lát đã đi."
Nhan Lệ biết Bì Tuấn có một muội muội thất lạc từ nhỏ, lâu nay vẫn luôn tìm kiếm, không biết tin tức từ đâu mà lặn lội đến đây hỏi thăm.
***
Thanh Hồn ngà ngà say về phòng trước, vừa uống một ngụm trà đã thấy cô nương chiết hoa ban nãy ôm một thau nước ấm vào trong, da trắng váy đỏ mỗi bước đây tà váy đều xòe ra như hoa nở, đóa này đẹp hơn đóa trước. Nàng ta dịu dàng quỳ xuống, y có thể thấy nàng ta búi tóc gọn lên hết không thừa sợi tóc nào buông xuống, gáy trắng nõn thon mềm chẳng khác gì ngọc thượng hạng đẽo gọt tỉ mỉ.
Y cảm thấy người ta đã có lòng mình không hên từ chối, rất thất lễ, xem ra đây là hậu đã dành riêng cho mình.
"Thoáng nhìn cô nương dung mạo xinh đẹp, có thể ngẩng mặt cho ta nhìn kỹ một chút không?"
Quế Đồng Tâm ngẩng đầu, ánh mắt sóng sánh thu ba cười lộ lúm đồng tiền. Đôi mắt nàng phản chiếu bóng hình y, nhìn gần thế này nàng hơi ngạc nhiên, vừa rồi trong yến tiệc nàng đã chú ý tới y, càng nhìn càng thấy người trước mặt nhã nhặn tú tuấn là một mỹ nam hiếm thấy.
"Đêm đen yên tĩnh, hay là múa một khúc đi."
Mắt nàng ta cười đong đưa, thân hình quyến rũ mềm mại uyển chuyển, càng nhìn càng khiến người ta thần hồn điên đảo, như trăng sáng rơi trên phiến ngọc, tuyết tan trên cành mai, y chợt nghĩ để nàng ta so tài với Hoàng Tuyên sẽ như thế nào.
Y nằm nghiêng nhìn một chút bắt đầu thiu thiu ngủ, trong giấc mơ nhìn thấy hoa đỗ quyên nở khắp đồi, cánh hoa to hơn bàn tay, lá xếp bên lá, hoa nở bên hoa, bướm bay lượn vòng quanh, đang mải mê ngắm cảnh đột nhiên có bóng người xuất hiện đứng trước mặt y, cười lạnh nói:"Đây là rau hiên không phải đỗ quyên...ngươi có hiểu không? Con đường hôm nay ngươi chọn không sợ ngày sau lạnh lùng?"
Thanh Hồn giật mình tỉnh giấc.
Lục Khuynh Tâm đang cầm chăn đắp lên người y, trong bóng tối lờ mờ phát hiện tâm tư y hoảng hốt, trong lòng hắn cũng hoang mang nổi trống:"Gặp ác mộng hay lại tái phát rồi?"
Giữa chân mày y lười biếng, dư âm của men rượu chưa tan đầu đau như búa bổ, không vội đáp lời, hắn cũng không hối thúc xoa người y cho ấm lên:"Người ngươi lúc nào cũng lạnh, trong hơi lạnh lại có chút hơi ấm bị vùi dập."
"Trước kia ta không bao giờ sợ lạnh."