Công Nghi Lãng ngồi dưới tán cây phượng hoàng buồn bã ngắm nhìn biển mây bồng bềnh, cuồn cuộn, cảm thấy nhân sinh cũng giống biển mây kia muôn hình vạn trạng khó lòng lường trước được...
Có rất nhiều kí ức xa xưa trôi dạt theo biển mây kia, đi đến phương xa khó tìm trở lại, dưới góc cây phượng hoàng bắt một cái xích đu, tiếng cười lanh lảnh vang khắp nơi, Công Nghi Lãng ở phía sau đẩy rất nhẹ, tiểu đệ như chim non nhỏ bé không thể chịu kinh hãi. Hắn thập phần cẩn thận chỉ cần tiểu đệ nhanh chóng khỏe mạnh, hắn có thể chơi với đệ ấy lâu thêm một chút.
Ánh mắt hắn có chút mơ màng, từ bé ta biết mình tài không bằng đệ, dung mạo cũng không bằng, thế nên đệ học sáo ta liền học đàn, khúc nhạc này chúng ta tấu cùng nhau, so ra cũng không đến nổi kém cạnh, không biết từ bao giờ chúng ta lại xa cách, lòng ta cứ thấy thua kém đệ đủ bề..
Gốc cây phượng hoàng già ở phủ lâu rồi không ai ngóng trông, đệ bận rộn đi mãi, ta cũng không quan tâm đến nó. Rất lâu rồi không nhớ mùi hoa thơm nở đầy dưới nền trời trong xanh, nắng vàng ươm chiếu rọi khắp nơi, lòng người cũng không còn tắm trong xuân sắc nữa. Hắn cũng đã hiểu tại sao giờ đây đệ ấy luôn cười mỏng manh, ánh mắt nhợt nhạt vừa hờ hững vừa thương tâm, họ bề ngoài thân thiết nhưng lại vướng phải rào chắn co quạnh vô biên.
Ngày đã tàn từ bao giờ, hoàng hôn hắt lên nền trời xanh những mảng màu biến chuyển rực rỡ, Công Nghi Lãng đi dạo bên bờ sông, nhìn những món hàng đồ cổ trưng đầy bên sạp. Trong lúc ngẩng đầu thấy bóng người ngồi trên tầng hai tửu lâu..
Công Nghi Lăng tự pha trà, khói trà vấn vít không tan, ánh mặt trời lúc hoàng hôn dịu đi rất nhiều, bên cạnh có người đội lọng che mặt ngồi bên một cây đàn ung dung nhàn tản. Hắn nhất thời chưa kịp phản ứng Công Nghi Lăng đã nhìn xuống, một lúc sau đã đủng đỉnh tới trước mặt.
***
"Ngươi đang nhìn cái gì trên cây mà nhìn mãi thế?"
"Đang nhìn vết siết trên cây kia."
Công Nghi Lãng chớp mắt:"Mảnh thế có thể treo thi thể sao?"
"Người nói xem..."
Công Nghi Lãng gãi đầu:"Ta chỉ cảm thấy cái dây xanh xanh của ngươi ấy siết cổ người thì được, chứ dùng treo cổ thì hơi ngắn, Hoành Lân quá cao lớn để kéo lên trên đó không dễ dàng gì..."
Thanh Hồn phe phẩy quạt, mấy ngày nay rảnh rỗi làm được mấy cây quạt cầm chơi, coi như cũng có thành tựu:"Người cũng nhìn rõ quá..."
Y uể oải:"Mộc Kình Lôi nuôi không ta mấy ngày chắc tức đến ứ máu rồi, ta vẫn nên đi thôi.."
"Ngươi đi sẽ bị nghi thêm đó, đúng rồi vừa rồi ta mới gặp tiểu đệ ở tửu lâu bên hồ Thủy Du."
"Thì sao..." Mười phần là Công Nghi Lăng không một mình lăn xuống núi, nếu thế chuyện trúng độc không cần lo nữa...nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vị ca ca này tính tình cổ quái biết đâu không thèm để tâm.
Công Nghi Lãng nghẹn họng..:"Thì đệ ấy không chừng có thể giúp ngươi."
"Có thể giúp được gì, chịu tội giúp ta à.."
"Đương nhiên không..."
"Ta chỉ cảm thấy vụ án lần này rất thú vị..."
Công Nghi Lãng "..." có gì thú vị chứ?
***
"Thứ này tìm được ở đâu?"
"Tìm được ở hòn giả sơn phía phòng Hoành Lân đi ra, đệ biết cái này sao?"
Hắn cầm nó trong tay, mát lạnh:"Thấy mấy lần trong thùng thuốc của Thanh Hồn."
"Lần này Thanh Hồn đúng là ngồi yên họa rơi đầy đầu mà, mấy án mạng liên tiếp đều liên quan đến y." Chu Nhuận Thành nhìn thứ trong tay hắn, nan quạt bạch ngọc mười hai nan, trước đó y còn tặng hôn lễ Mỹ Tiếu một chiếc quạt khổng tước.
Hắn hơi sững sờ:"Đệ cảm thấy y không liên quan tới những chuyện này sao?"
"Sao lại không liên quan, y là một người rất thích hợp để đổ tội..." Chu Nhuận Thành cầm lấy nan quạt rất chắc tay kia ngập ngừng:"Có điều, khắp phủ mỗi ngày đều được quét dọn, y ở chỗ Mộc Kình Lôi đã lâu không về thứ này đánh rơi từ khi nào?"
"Trong lúc tìm Hoành Lân ta đã nhặt được cái này." Nhiếp Trạch Phong cũng cảm thấy rất kỳ lạ:"Y cũng không biết mình mất thứ gì sao?"
Sắc mặt Lục Khuynh Tâm không tốt, giọng điệu rất tệ: Đệ không nhắc đến nó...nếu y không quay về đây thì có ai lấy được thứ này chứ?"
Thành Kính nhíu mày:"Ta ca nghi ngờ y sao..."
Mặt hắn xám xịt, hỏi lại:"Ta có thể không nghi ngờ sao..."
"Chuyện đến dồn dập, Liễu Vân Thoa thì không nói, ít nhất chúng ta tìm ra dấu vết ả tấn công y lôi đi, nhưng Ngân Yên và Hoành Lân chết, mũi nhọn liền chĩa vào y, ngoài y ra không ai có động cơ giết họ cả...đệ thấy hơi mạo hiểm."
"Liễu Vân Thoa võ công không cao, cô ta rút máu mình thường xuyên cơ thể gầy gò yếu ớt đệ nghĩ cô ta bằng cách nào lôi y đi dễ dàng như thế?" Lục Khuynh Tâm đưa ra nghi vấn mọi người đều trở nên im lặng.
"Chén cháo mà y muốn cho Hoành Lân ăn có gì bên trong ai mà biết...hơn ai hết đệ không muốn y vướng phải chuyện này." Trong lòng bàn tay hắn vẫn lưu lại vết hằn, đây là dấu ấn nửa mảnh ngọc y ném trả lại cho hắn, trận cãi vả hôm qua vẫn còn đau âm ỉ, hắn tự hỏi nhiều lần cảm thấy lời y nói không sai, hắn quá áp đặt, phiến diện nhìn nhận y ở khía cạnh là một hung thủ muốn chối tội.
Y không phải giận hắn vì mình bị nghi ngờ, y giận vì hắn nói... Tha cho Hoành Lân một mạng không giống tính cách của ngươi. Tính cách gì chứ, hắn luôn nói nghĩ mình không hiểu rõ y..thế mà luôn nhận định y là một người có thể bất chấp thủ đoạn giết người...
Chính là như thế...
Nhiếp Trạch Phong cứ cầm thanh quạt xòe ra rồi khép lại, khép lại rồi xòe ra:"Hoành Lân đã đến rừng Lam Huyết đánh nhau với Thanh Hồn. Cứ cho rằng họ đánh nhau rất dữ dội đi, nếu Hoành Lân không vấn lại tóc ở đó thì lá cây lam huyết làm sao ẩn sâu trong tóc như thế được. Lá rơi trên người mà không phủi đi thì rất cố tình, còn giấu quá sâu thì rất cố ý. Hoành Lân sức khỏe rất yếu không có võ công như cao thủ võ lâm, hai người đó có thể giằng co bao lâu chứ. "
....
"Đệ nói trên cây có vết siết." Tay cầm Vấn Liễu giơ ra dưới nến, trầm ngâm:"Thứ này bên trong có dây gân mảnh, quá ngắn để treo một người lên cây, siết cổ thì có thể. Dấu vết để lại rất liền mạch..."
...
"Không chừng nó có thể dài ra...nhưng đại ca nói có lý."
"Trời vừa mới đổ mưa mùa hạ khu rừng rậm rạp dễ đọng nước mưa, đánh nhau phải để lại bùn đất, thời gian Hoành Lân mất tích và khi phát hiện ta treo cổ không dài, đường đi đường về hai nơi còn phải tránh người đang lùng sục tìm kiếm khắp phủ, làm sao có thể tìm y phục sạch sẽ để thay cho Hoành Lân, giấu vào quan tài, quay về uống rượu với đệ, rồi lại nhân lúc hỗn loạn treo thi thể lên? có phải thời gian hành động của y vừa ngắn vừa nguy hiểm không? Ai đảm bảo không có người quay lại linh cữu tìm?"
...
"Cho là y có bản lãnh đi mây về gió hành động thật nhanh, giấu người không để lại vết tích. Đệ nói xem dấu vết trên cổ là thứ dễ nhận ra nhất, y đã cùng đệ tra vụ án Trầm Châu, đệ thấy sai lầm đơn giản thế này y có mắc phải không?"
.....
"Có dấu vết giằng co giãy giụa móng tay hắn lưu lại nhiều mẩu gỗ trong quan tài, đệ nói Hoành Lân sẽ không cố ý làm tổn thương thi thể của cô ta, dù người có muốn chui vào đó chôn cùng cũng không để thi thể xê dịch, bị cào xé, vậy y nhét người sống vào trong đó rồi bỏ đi, Hoành Lân là đồ ngốc hay sao mà không biết bò ra. Nếu là ta dù muốn thi thể Hoành Lân còn hơi ấm đến khi sắp treo lên mới giết thì cũng phải đánh ngất người trước khi cho vào quan tài chứ?"