Trầm mặc rất lâu y lấy trong áo ra một mảnh ngọc mảng tím êm dịu bồng bềnh như mây phân tán, hoa đỗ nhược nở khắp triền núi, y nhìn đồng tâm kết màu tím lắc lư trước mặt tựa như dốc ngược thời gian vào thời khắc nào đó, hương hoa tràn lan âm thầm thấm đượm nhân tâm, biết bao mùa hoa nở rồi tàn hương thơm vẫn khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Ký ức lấp lửng hòa thành một, trong mắt y cơ hồ có chút ác ý:"Có thể dùng thứ này đổi lấy ngọc bội trên người người không?"
Không thể, hắn đáp trong lòng lại không mở miệng nói y biết.
"Ta đùa thôi...cho người đó." Y rất uể oải tựa như không nguyện ý:"Là bảo bối của ta đó, người giữ cho cẩn thận."
Mắt y trầm xuống, mặt trắng bệch, máu tươi cứ ứa ra, đồ đã trao rồi sau này y có tan thành bùn đất, thành tro, thành bụi cũng không hối hận. Nếu một ngày người không muốn giữ thì hãy đặt trên bia mộ của ta đừng ném nó vào một góc quạnh quẽ là được...
Lục Khuynh Tâm hoảng hốt nhuốm người dậy muốn tìm Chu Nhuận Thành, lúc này có người vén màn sắc mặt hơi tái, dìu Chu Nhuận Thành mê man vào trong:"Ta tìm thấy Chu công tử đã thế này...còn định,.." Vũ Đình An nhìn y nhiễm một mảng máu tươi ở ngực, thở dài.
Mặt trời đã lên cao mới tìm được một y quán ở trong thành, y nữ trong quá mắt hạnh eo thon, tóc dài như mây. Liếc họ hơi căng thẳng, Lục Khuynh Tâm gấp gáp đặt người xuống thở hắt:"Ở trọ ở trọ."
Y nữ liếc nhìn người trên giường, hơi cau mày đặt ấm tử sa xuống bắt mạch rất lâu.
Hắn đợi hồi lâu sốt ruột:"Sao rồi?"
"Yếu quá bên trong người gần như hư hỏng hết rồi, mạch tượng không rõ ràng, mỏng như lá hẹ." Cô ta chần chừ:"Còn trúng độc...ta phải dùng châm mới tiếp được."
Hắn ngây dại, độc trong người y càng lúc càng nặng...hư hỏng hết sao?
Chân mày y nhíu chặt mơ thấy ác mộng, thống khổ dữ tợn, bi ai, mi mắt y ươn ướt thốt ra gì đó hắn không nghe rõ. Vừa tiến lên muốn nghe kỹ y nữ đã mang kim châm ra, kéo màn:"Ra ngoài đợi đi."
Vũ Đình Anh ngồi ở bên ngoài ghế gỗ ho khụ khụ, thấy hắn ra liền che khăn hỏi:"Sao rồi?"
"Chưa biết nữa.." Nhuận Thành điều khí một lát là ổn, còn y thì cứ liên tiếp tổn hại, người khỏe mạnh trúng độc còn không chịu nổi nói chi y sức khỏe rất yếu.
Trên bàn có ấm trà dùng cho khách, hắn rót một chén uống chợt nhớ đến Thanh Hồn từng nói người Khấu Hòa tìm bệnh tình tương tự Hoành Lân, hơi ngước mắt hỏi:"Vũ công tử có biết cầm sư Khấu Hòa không?"
Chén trà trong tay Vũ Đình An sánh ra đầy bàn, hoảng hốt, thất thố, mặt Vũ Đình An đỏ lên ho liên miên, xua tay:"Không biết."
Nói dối...
Hắn không muốn triệt để xen vào, sau việc Hoành Lân tự sát hắn đối với Khấu Hòa đã có thành kiến không muốn nhắc tới nữa. Chỉ khó hiểu thành trì không lớn không nhỏ, từ Quỳ Phủ sang thành cũng không xa tìm một người khó như vậy sao? Mà Vũ Đình An cũng không bệnh nặng nghiêm trọng chỉ là luôn ho, sắc mặt kém mà thôi.
Vũ Đình An rót chén trà khác lấy lại bình tĩnh:"Sau khi Bình Nhi làm lễ ta cũng trở về, mấy ngày qua vì biểu muội mà tạo rắc rối cho mọi người, thành thật xin lỗi.."
"Không sao cả, Nam...Lệnh thiếu phu nhân không sao là tốt rồi." Hắn không biết nói sao nữa, là mong muốn cô ta hủy bỏ hôn sự này hay là cứ để cô ta làm trọn hiếu đạo đây..., còn về phía Tang Kiều, đây chỉ là phỏng đoán của hắn, chưa chắc là cô ta, nếu không Nam Bình sao lại bỏ qua cho vô ta dễ dàng được...
Còn việc máu tươi thấm đẫm chăn đệm kia, là bằng cách nào mà có? Có nhiều khúc mắc vướng bận nhưng hắn không thể phân tâm được, phải chữa độc cho Thanh Hồn trước..
Vũ Đình An quay về nhà Lệnh Chương trước, chừng một lúc y nữ cũng bước ra, ấn đường nhíu chặt:"Ta tài sơ học mọn không giúp được."
Lòng hắn thất kinh:"Nghiêm trọng vậy sao?"
Nàng mím môi:"Có thể là có thuốc giải, chẳng qua ta không biết giải mà thôi. Trước tiên kê một đơn thuốc uống giảm đau đớn an thần cầm được lúc nào hay lúc ấy."
Hắn trầm mặc, lòng nặng nề nhớ đến một người đã bỏ hắn mà đi, không thể để thêm mồ người hắn yêu quý rời xa hắn được...
**
Ngày mười lăm trời rất chiều lòng người, trong xanh, dự là chẳng có cơn mưa nào ập đến.
Trong tộc thành hôn xưa nay đều đã thành lệ, việc này đều do các người có địa vị trong nhà chủ trì, Nam Bình rất lười hỏi đến ở yên trong phòng theo quy tắc đã định, mà nàng cũng không có hứng thú ra ngoài dường như chỉ là một con rối gỗ, lòng nàng buốt giá chẳng ai hỏi tới, chỉ chờ mọi thứ được bày biện mang đến ướm lên người.
Trong tiếng pháo tưng bừng ngoài kia nàng thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, không còn buồn khổ như mấy ngày trước, thản nhiên như mây gió thoảng bay trở về con người lạnh lùng trước kia.
Nàng là Nam Bình, không phải Trần Nghiên Nghiên tự do tự tại..
Vốn dĩ không giống nhau....
Chuyện nàng day dứt trong lòng đã cắt đứt rồi, không còn gì để nàng lưu luyến nữa.
Nàng khoác lên người y phục đoan chính, tầng tầng lớp đỏ tươi như thược dược nở rộ, đây mới chính là loài hoa nàng yêu, bách hợp trắng ngần đó chỉ là một giấc mơ dưới đáy nước mà thôi, chính nàng cũng không biết đó thật sự tồn tại hay chỉ là ảo cảnh qua làn nước lạnh buốt khiến nàng nhìn nhầm nữa.
Thôi bỏ đi, nơi thảo nguyên đầy hoa thơm cỏ lạ nàng sẽ nhanh quên đi màu sắc của cánh hoa mỏng manh đó thôi.
Ngoài kia vô số ánh nắng chói chang rực rỡ, hoa tươi phượng múa trên hỷ phục sắp bay lên trời cao, riêng nàng khóa chặt trong lồng son.
Sân rất rộng, dưới sân khắc hình kỳ lân có cánh bay giữa mây trời hừng hực khí thế, hai bên đã xếp đầy ghế họ đều chăm chăm nhìn lên mấy hàng ghế trên. Ghế trên thường để tiếp đón các lão tộc nhân địa vị tối cao, tiếp đó mới tới khách quý. Không hiểu mấy người lạ mặt kia là ai, có vẻ như người Trung Nguyên đến. Thanh Hồn rất nhiệt tình với đĩa đậu phộng rang, vu vơ nói:"Không biết đi đứng kiểu gì đầu va phải đá mất trí rồi."
Lục Khuynh Tâm liếc y:"Ngươi thôi đi ai biết là trúng tà khí gì?"
"Người không biết thì làm sao ta biết được? Chuyện này cũng rất thú vị..."
Hắn hơi dựng tóc gáy, mỗi khi y thấy thú vị với chuyện gì đó thì tai họa đầy đầu ập tới.
Sau khoảng nửa nén hương phía xa đã sáng bừng, tân nương tân lang bước từ những bậc thang đến, tân nương không đội khăn thần sắc diễm lệ, khinh khinh xảo xảo, rất ra dáng chủ mẫu không làm người khác thất vọng. Xung quanh ồn ào người cong cong mắt cười cười, người thì tủm tỉm thì thầm to nhỏ. Lục Khuynh Tâm hơi sầu não trong lúc phân tâm chợt nghe tiếng xì xầm..
Nghe nói phò mã cũng gửi quà đến.
Có người cười lộ liễu:Thật ư? Chắc không phải bí dược phòng the đâu nhỉ?
Hắn nghiêng người sang hỏi:"Vị huynh đài này, phò mã có đến không?"
"Phò mã trăm công ngàn việc sao mà đến cơ chứ? Gửi quà đến đã là nể mặt lắm rồi."
"À."Hắn hơi thất vọng.
Mà ngày đó, hắn gặp Nam Bình cưỡi ngựa xông tới, mới mấy ngày đường trường đã trở thành một thiếu phu nhân xinh đẹp. Vùng đất thảo nguyên lộng gió đã làm cho nàng thêm kiều diễm, kiên nghị, từng bước đều mang hàn băng rắc khắp nơi lạnh thấu xương, trong tiếng chúc mừng vang dội, nàng bình tâm tĩnh khí tiếp bước trên đoạn nhân duyên này, bảo vệ tiếng tăm của gia đình không phụ lòng phụ mẫu chốn quê nhà, có lẽ nàng cũng sẽ có ngày vui vẻ, rồi nàng cũng hạnh phúc.
Người ở lại có biết bao