Ngọc Minh chửi ta một thôi một hồi rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Ta đứng đơ ra như khúc gỗ, sốc không nói lên lời. Mãi tới giữa trưa, khi đã đoán được sơ sơ mọi việc, ta mới nẫu nề chạy về phủ chất vấn sư phụ:
- Sư phụ! Bức thư con viết hộ người vào năm Canh Ngọ thực ra chưa từng được gửi cho Niên Ý, phải không?
Sư phụ thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng.
- Miếng ngọc bội khắc hình phượng hoàng đứng e lệ bên khóm hoa mẫu đơn ở trong tủ của con là giả ư? Miếng ngọc bội thật phải chăng đã bị người lấy cắp rồi lén gửi cho chàng?
- Phải.
- Sư phụ yêu cầu tất cả mọi người trong phủ nói dối Ngọc Minh là vì muốn chàng buông bỏ con sao?
- Không sai.
- Sư phụ dùng bao nhiêu tiền để mua chuộc bọn họ?
- Không tốn một xu. Tất cả mọi người đều tự nguyện.
- Đúng là không thể xem thường khả năng thu phục lòng người của sư phụ.
- Ngươi quá khen! Thực ra vẫn luôn có một người... dẫu ta có tốt với nàng đến đâu, nàng cũng không thấu.
- Tốt với nàng là lợi dụng sự ngây ngô của nàng sao?
- Không. Việc đó là không tốt.
- Đã biết là không tốt sao người vẫn làm?
- Bởi vì ta bất an.
- Chỉ cần viện cớ bất an là sư phụ được quyền cài nội gián vào phủ của con ư?
- Không phải.
- Vậy thì vì sao?
- Vì... ta nhớ ngươi.
Sống mũi ta cay xè. Sống mũi sư phụ cũng đỏ ửng. Người rầu rĩ hỏi ta:
- Ngươi không yêu ta, ta chấp nhận. Nhưng ngay cả cái quyền nhớ nhung của ta, ngươi cũng cấm đoán ư?
Ta gạt nước mắt, nghẹn ngào bảo sư phụ:
- Con không có ý đó. Sư phụ! Vô Tư cũng rất nhớ người. Từ khi rời phủ Thường Tín, ngày nào con cũng nhớ người. Chỉ là... nỗi nhớ ấy... không phải là nỗi nhớ uyên ương.
Mắt sư phụ đỏ hoe. Người lặng lẽ quay mặt đi. Ta cũng mất một khoảng lặng mới có thể tiếp tục hỏi người:
- Trong các đồ đệ của con, rốt cuộc ai là nội gián?
Sư phụ không trả lời. Ta đành hỏi câu khác:
- Việc con bị sinh muộn là sư phụ can dự sao?
- Không. Ta chỉ lợi dụng việc đã rồi để đánh lừa Hoàng thượng, thuận nước đẩy thuyền. Ta còn tò mò muốn biết kẻ hại ngươi hơn cả ngươi.
- Sư phụ cũng hại con mà.
- Vô Tư! Ta chỉ không muốn ngươi vào cung thôi. Ngoại trừ nơi đó, ngươi cho dù đi đến chân trời góc bể nào, ta cũng có thể đi theo bao bọc ngươi. Ta không muốn ngươi ở một nơi mà ta vĩnh viễn không bao giờ có thể đến. Ta càng không muốn ngươi ở một nơi mà ngươi không thuộc về.
- Tại sao sư phụ biết con không thuộc về nơi đó?
- Bởi vì ngươi không có cốt cách của hoa mẫu đơn. Ngươi vào cung, sớm hay muộn cũng sẽ héo tàn.
- Đó là lý do thực sự hay chỉ là cái cớ để sư phụ giữ con ở bên mình?
- Ngươi thích nghĩ thế nào cũng được.
- Người xúi Uy Vũ gọi con là tỷ tỷ ư?
- Phải.
- Tại sao người nhẫn tâm như vậy?
- Ta thà nhẫn tâm còn hơn để thanh danh của ngươi bị vấy bẩn. Uy Vũ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu hắn vô tình chạy ra ngoài chơi, nhỡ miệng gọi ngươi là bu thì sẽ có biết bao nhiêu lời bàn tán đây?
- Xem ra sư phụ đối với bất kỳ việc gì cũng tính toán kỹ càng. Ngay cả con, đứa trẻ được sư phụ nuôi nấng từ nhỏ cũng bị người lừa. Sư phụ thanh bạch của Vô Tư rốt cuộc đã biến thành loại người gì vậy?
- Chỉ cần ngươi bình an, trở thành loại người gì đối với ta không quan trọng.
- Sư phụ nghĩ việc lừa dối quân vương của một nước là chuyện tầm phào ư? Với tính cách của chàng, nếu biết được chân tướng, sư phụ liệu có giữ được mạng không? Sư phụ không sợ con sẽ kể hết với chàng sao?
Sư phụ cười cười bảo ta:
- Không sợ. Ngược lại, ta còn rất tò mò.
- Người tò mò điều gì?
- Ta tò mò giữa tính mạng của ta và mối nhân duyên với hắn, rốt cuộc sự lựa chọn của ngươi là gì?
- Biết được sự lựa chọn của con rồi thì sao?
- Biết được sự lựa chọn của ngươi rồi, ta dẫu phải chết cũng cam lòng.
- Người chưa từng nghĩ tới cảm xúc của con ư?
- Cảm xúc của ngươi chỉ là thứ bồng bột tuổi trẻ. Ta thả ngươi chơi đùa cùng nó, để rồi sau này, ngươi sống ở chốn thâm cung đầy rẫy thị phi, lúc nào cũng phải nghĩ kế tranh sủng, ngày tháng của ngươi còn có thể được vô ưu vô tư, tự do tự tại hay sao?
Nếu là ta của trước kia, chắc chắn sẽ cãi sư phụ ta không cần tranh sủng, phu quân của ta lấy thêm vợ thì ta cũng rước thêm chồng cho vui. Cơ mà, ta của bây giờ đã là bu của người ta, đã không còn ngông cuồng như trước nữa rồi. Chuyện một vợ nhiều chồng vốn chỉ là chuyện hoang đường mà thôi. Bà Diệp cao giọng bảo ta:
- Ở trong cái trấn này, chuyện hôn nhân đại sự của các cô nương chẳng phải đều do cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy hay sao? Cậu Tâm là người nuôi nấng cô nương, không có công sinh thành cũng có công dưỡng dục. Cậu gả cô nương cho bất kỳ ai, người đời cũng không có quyền phán xét. Nhưng cậu đâu có độc đoán như thế. Cậu chỉ ngăn cản một mối hôn sự cậu thấy không ổn thôi mà. Mong cô nương suy nghĩ thấu đáo, chớ làm tổn hại tới người đã luôn che chở cho mình bấy lâu nay.
Cho dù bà Diệp không dặn dò thì ta cũng chẳng bao giờ tố cáo sư phụ cả. Người giống như thầy bu của ta vậy, có mấy người con dám bêu riếu cái sai của thầy bu mình cho thiên hạ chê cười? Chưa kể chuyện này đã liên luỵ tới ba bà vú, năm đồ đệ và cả Ngân Hạnh, nếu lộ ra e rằng bọn họ cũng không thể thoát tội. Ta đâu còn cách nào khác ngoài vờ như không biết và ôm lấy cái tội phản bội. Thôi, coi như ta trả ơn nghĩa người đã nuôi dưỡng mình vậy. Hoàng thượng hiện tại cũng có rất nhiều mỹ nhân bên mình, chuyện xưa giữa ta và chàng có lẽ chẳng nên khơi lại làm gì... có lẽ... chỉ nên là chuyện xưa thôi.
Mồng Năm Tết, ta nhận được thư của Niên Ý:
"Cậu Tâm đã có tuổi. Tứ cô nương nếu không thể ở bên cậu với tư cách là một người đàn bà thì đừng làm lãng phí thời gian của cậu. Đôi khi, nhẫn tâm một chút cũng không hẳn là chuyện xấu. Gieo hi vọng cho một người mà mình vĩnh viễn không bao giờ yêu họ mới là tội ác. Niên Ý chỉ còn vài ba năm nữa thôi, thực sự em rất muốn có thể sinh cho cậu Tâm một đứa con trước khi rời khỏi nơi đây. Kính mong Tứ cô nương cân nhắc."
Niên Ý hơn ta bảy tuổi. Nàng không có gia đình, trước khi được sư phụ đưa về trại trẻ mồ côi Tâm Tư thì sống bơ vơ một mình trên núi. Tuy lá số tử vi của Niên Ý rất xấu, nhưng nàng tốt tính, hay giúp đỡ mọi người, những điều đó ảnh hưởng tích cực tới vận mệnh của nàng. Ta từng nhìn thấy hình ảnh nàng lên kiệu hoa vào năm Giáp Thân. Năm nay là Nhâm Thân, không lẽ mười hai năm sau nàng mới lấy chồng? Ta viết thư hồi đáp nàng:
"Ta đã hiểu ý ngươi. Ngươi đừng quá tin vào những lời bói toán, chỉ cần ngươi sống tốt, cố gắng tích đức, vận mệnh của ngươi nằm trong tay ngươi."
Mặc dù ta không muốn phải xa sư phụ, cả cuộc đời này chỉ muốn lười biếng dựa dẫm vào người, nhưng ngày hôm đó, ta vẫn phải nén đau thương, nhẫn tâm nói:
- Sư phụ! Chuyện người gây ra, Vô Tư không thể tha thứ được. Con không muốn ở cùng một phủ với người nữa. Người mau thu dọn đồ đạc đi!
Sư phụ quả là người tự trọng, tuy nước mắt người chảy, nhưng người không hề nói gì cả, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Uy Vũ lẽo đẽo đi theo sư phụ. Ta giữ hắn ở lại, hắn liền cắn ta đau điếng, to mồm gào lên:
- Ghét tỷ tỷ... ghét tỷ tỷ... ghét tỷ tỷ... thích cục cưng... thích cục cưng... thích cục cưng...
Hắn khóc lóc thảm thiết gọi sư phụ:
- Cục cưng! Cục cưng! Cục cưng! Đừng