Ta Vẫn Còn Thương Nhớ Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 39


trước sau


Hoàng thượng bình thản phân tích:

- Hiền phi, Lương phi, Thục phi, Đức phi nếu đã biết rõ Hoàng hậu thanh cao thì tại sao lại ép trẫm xử phạt Đơn tần trong khi mọi chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng? Nếu như trẫm xử oan cho Đơn tần, chẳng phải sẽ làm vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của Hoàng hậu hay sao?

Chàng kiên định nói với Thái hậu:

- Bẩm mẫu hậu, hiện tại, sức khoẻ của Hoàng hậu nên được ưu tiên hàng đầu. Những việc khác, đợi nàng tỉnh lại, trẫm sẽ dựa theo mong muốn của nàng để đưa ra phán quyết sau. Hoàng hậu nổi tiếng băng thanh ngọc khiết, trẫm không muốn hành động vội vàng làm ảnh hưởng tới thanh danh của nàng.

Thái hậu gật gù nhận xét:

- Hoàng thượng nói cũng có lý.

Hoàng quý phi nạt nộ ngự y:

- Các ngươi bắt buộc phải dốc toàn lực chữa trị cho Hoàng hậu, bằng không, đừng mong sống yên ổn.

Các ngự y hội ý một lát rồi đưa ra phương án:

- Đối với thể trạng hiện tại của Hoàng hậu, thuốc thang có lẽ cũng không sánh bằng vòng tay ấm áp của Hoàng thượng. Rất nhiều người đàn bà bị hôn mê sâu đã tỉnh lại nhờ được phu quân kể chuyện và nói lời yêu thương mỗi ngày. Chúng hạ thần mong rằng tình yêu của Hoàng thượng sẽ tạo ra điều kỳ tích.

Thái hậu đồng tình ra lệnh:

- Mấy ngày sắp tới, Hoàng thượng hãy ở lại Phượng Hoàng cung chăm sóc Hoàng hậu.

Hoàng thượng ngay lập tức từ chối:

- Trẫm dẫu sao cũng là nam nhân, chân tay lóng ngóng, vẫn nên để Thuận Hiền chăm sóc Hoàng hậu thì hơn.

Thái hậu cười khẩy bảo:

- Nếu Hoàng thượng đã có ý muốn thoái thác trách nhiệm thì ta chẳng thể làm ngơ nữa rồi. Người đâu! Lôi Đơn tần ra ngoài, vả ả một trăm cái cho ta. Trong thời gian sắp tới, ngày nào Hoàng hậu còn chưa tỉnh, ngày đó Đơn tần ăn đủ một trăm cái vả.


Hoàng thượng chau mày bảo Thái hậu:

- Phi tần của trẫm, không phiền mẫu hậu răn dạy.

Không một tên thị vệ nào dám động vào ta khiến Thái hậu tức điên. Người mắng Hoàng thượng:

- Hoàng thượng! Người bị con hồ ly Sơn Nam kia mê hoặc tới hồ đồ rồi!

- Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, cớ sao mẫu hậu phải nóng vội? Phải chăng vì người đàn bà mẫu hậu căm ghét nhất quê ở Sơn Nam nên người mới ghét lây Đơn tần?

Thái hậu nổi đoá:

- Hoàng thượng đừng có suy diễn! Có những chuyện đúng là cần điều tra rõ ràng. Nhưng việc Đơn tần suy đoán vớ vẩn, hại Hoàng hậu u uất dẫn tới ngọc thể bị tổn hại, các phi tần và cung nữ ở đây ai mà không thấy? Hoàng thượng định cứ thế cho qua chuyện này ư?

Hoàng thượng bất đắc dĩ hạ lệnh:

- Người đâu! Ném Đơn tần vào lãnh cung cho trẫm!

- Lãnh cung toàn người của Hoàng thượng, ta sao có thể tin tưởng Hoàng thượng sẽ xử phạt nghiêm minh?

Thái hậu thắc mắc. Hoàng thượng phân trần:

- Thê tử của trẫm bị người ta hạ độc, sao trẫm có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này?

Không hiểu sao Hoàng thượng lại liếc ta, làm ta bị ảo tưởng "thê tử" mà chàng nhắc tới là mình chứ không phải Hoàng hậu. Thái hậu tất nhiên không nghĩ như ta. Người nhắc khéo Hoàng thượng:

- Hoàng thượng vẫn còn nhớ Hoàng hậu là thê tử của người, âu cũng là phúc phận của Hoàng hậu. Vậy Hoàng thượng có nhớ lúc người bệnh, Hoàng hậu đã cho người từng giọt máu, vì người mà thân tàn ma dại. Hoàng thượng nếu như đối với Hoàng hậu vô tình, có ơn không trả, ta đối với Đơn tần nhất định sẽ sòng phẳng. Hoàng thượng có chắc người sẽ bảo vệ được Đơn tần mãi không?

Hoàng thượng xuống nước:

- Ngọc Trí! Mau thu xếp! Trẫm sẽ ở Phượng Hoàng cung tới khi nào Hoàng hậu tỉnh lại.

Thái hậu hài lòng hạ lệnh:

- Người đâu! Áp giải Đơn tần tới lãnh cung!

Trên đường đi tới lãnh cung, ta buồn kinh khủng. Cứ nghĩ đến việc người đàn ông mình thương ở bên cạnh chăm sóc thê tử danh chính ngôn thuận của chàng, ta lại không kiềm được mà rơi nước mắt. Lãnh cung tuy hoang vắng, lạnh lẽo, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn nhà lao nhiều. Phòng ngủ vẫn có chăn ấm, đệm êm. Phòng khách tuy sơ sài nhưng cũng có mắc một cái võng và kê một bộ bàn ghế tre cũ kỹ. Căn bếp lúc nào cũng chất đầy củi khô. Mỗi sáng sớm, các cung nữ sẽ đặt trên kệ bếp một giỏ thực phẩm tươi sống. Ta bắt buộc phải tự mày mò nấu nướng. Ta được cái có năng khiếu nấu ăn kinh dị lắm, thổi cơm thì cơm khô, luộc rau thì rau nát, nướng cá thì cá cháy. Nhưng thôi, có thứ để bỏ vào mồm là tốt rồi. Được cái ở lãnh cung không phải dậy sớm, thích ngủ tới giữa trưa cũng chẳng ai quản. Có lần, ta đang mơ thấy Uy Vũ trắng trẻo xinh trai gọi mình là bu thì bị đánh thức bởi mùi mỡ hành thơm ngon béo ngậy. Ta bật dậy đi theo tiếng gọi của đồ ăn, đi tới cuối vườn cau, liền phát hiện ra trong một gian nhà khác, Nhiên tần đang trổ tài nấu nướng. Nàng bị Hoàng thượng phạt tới lãnh cung ở một năm vì tội dám sai cung nữ lừa ta tới Tuệ phòng. Xem chừng nàng đang thích nghi khá tốt. Ta đứng ôm cây cau, nom nàng rưới mỡ hành lên miếng cơm cháy mà thèm chảy nước miếng. Vậy mà An tần nỡ lòng nào từ chối món ngon hả? Thật quá phí phạm! Nhiên tần quan tâm hỏi han:

- An muội vẫn cảm thấy áy náy với Đơn tần à?

An tần gật đầu. Nàng buồn bã nói:

- Muội đã hạ độc Đơn tần thì chớ, lại còn vô liêm sỉ chối tội, đểu cáng nói với thị vệ rằng Đơn tần đã tự hạ độc chính mình để tranh sủng.

- Ôi dào! Chúng ta thấp cổ bé họng, người đó bảo làm như thế nào thì cứ thế mà tuân theo thôi!

- Chuyện lừa Đơn tần tới Tuệ phòng có thực sự là do Nhiên tỷ chỉ thị cho cung nữ không?

- Không sai.

- Nhưng Nhiên tỷ đâu có căm ghét Đơn tần đến vậy, lẽ nào việc này cũng là mệnh lệnh của người đó sao?

- Có nhiều chuyện An muội tốt nhất không nên biết. Càng biết nhiều, càng dễ bị trừ khử.

- Dạ, vậy thôi, chuyện gì Nhiên tỷ không tiết lộ thì muội sẽ lơ đi luôn. Thật tội nghiệp Đơn tần ghê! Có vẻ như nàng không được lòng người đó!

An tần suy đoán. Nhiên tần cười khẩy nói:

- Đơn tần không được lòng người đó thì có gì mà tội nghiệp? Nàng có chỗ dựa cực kỳ vững chắc, mấy chuyện nhỏ nhặt này sao có thể đạp đổ được nàng?

An tần sửng sốt hỏi:


- Ủa? Nhiên tỷ đùa hả? Nghe nói Đơn tần bị thầy bu bỏ rơi từ thuở lọt lòng, sau khi vào cung thì bị sư phụ từ mặt. Nàng rõ ràng rất yếu thế mà.

- Theo như cách nghĩ của An muội thì chắc hẳn Hoàng hậu rất quyền lực, bởi vì sau lưng nàng có Thái sư, trong gia tộc của nàng cũng có nhiều người làm quan to.

- Đúng vậy.

- Sai rồi. Hoàng hậu đúng là có quyền lực, nhưng đó là thứ quyền lực phô trương ra bên ngoài. Còn thứ quyền lực của Đơn tần là quyền lực ngầm, chỉ cần nàng đong đưa một chút, liền có thể xoay chuyển vận mệnh.

Ta nghe Nhiên tần nói mà cứ tưởng nàng đang nói tới cái con nào ấy chứ không phải mình. Ta á? Ta mà quyền lực thế á? Quyền lực mà vẫn bị tống vào lãnh cung à? Quyền lực gì mà kỳ quái thế? An tần cũng thắc mắc y hệt như ta. Nhiên tần chậm rãi phân tích:

- Đơn tần tuy cũng bị đày vào lãnh cung như tỷ muội chúng ta nhưng gian nhà của nàng tốt gấp vạn lần gian nhà của chúng ta. Trong khi chúng ta phải thức giấc từ sáng sớm tinh mơ để tưới rau thì nàng toàn ngủ trương thây mới dậy. Chiếc giỏ được đưa tới cho nàng mỗi ngày đều đầy ắp đủ loại thực phẩm, nào đâu như chúng ta, có tẫn hai người mà tháng này được phát mỗi năm bao gạo, bảy chum tóp mỡ, chín cân tép khô và chút ít gia vị.

- Công nhận! Muội ăn nhiều cơm với tóp mỡ quá, béo quay cút mất rồi. Tình hình này nếu được ra khỏi lãnh cung chắc cũng chẳng tranh sủng được đâu.

- Chí ít An muội còn được sủng, còn hơn ta, từ khi vào cung tới giờ đã biết mùi Hoàng thượng là gì đâu. Buồn nhất là ta không có tư cách để oán than, bởi vì giữa ta và Hoàng thượng có khế ước. Ta đã đồng ý không đòi hỏi chuyện thân mật nam nữ, bù lại, Hoàng thượng cho ta chức vị để phụ thân ta có thể nở mày nở mặt với gia tộc.

- Nhiên tỷ cũng có tờ khế ước đó ư? Vậy mà trước giờ muội cứ tưởng chỉ mỗi mình muội mới có tờ giấy đó thôi! Hoàng thượng xây phủ đẹp cho phụ thân muội, phong muội thành An tần, cho đệ đệ của muội hai mảnh ruộng lớn mà chỉ đòi duy nhất một điều kiện, đó là nếu người chưa sẵn sàng, muội phải an phận. Mặc dù như vậy, muội từ lần đầu tiên gặp Hoàng thượng đã mê đắm người rồi, trong lòng vẫn luôn mong mỏi sẽ có ngày được người để mắt tới. Thật không ngờ, ngày ấy cũng đến. Muội nhớ mãi cái đêm mà Hoàng thượng dùng kim đâm vào ngón tay trỏ,

trích ra ba giọt máu thấm vào khăn mùi soa rồi đem tặng cho muội. Muội bẽn lẽn tự cởi váy vứt xuống đất rồi ngoan ngoãn nằm lên giường. Hoàng thượng thổ lộ rằng người mê đắm giọng nói của muội. Sau đó, Hoàng thượng ngồi trên chiếc ghế trường kỷ thưởng trà, muội nằm trên giường hò reo hoan hỉ. Hoàng thượng bảo nhờ có tiếng reo của muội, chén trà ngọt vị hơn hẳn. Muội nghe mà hai má nóng ran. Những khoảnh khắc tuyệt vời ấy, cả đời muội sẽ không bao giờ quên. Chỉ là, được Hoàng thượng sủng lâu như vậy mà muội chẳng có tin mừng. Thật buồn! Giá như muội mang long chủng thì bây giờ chúng ta đã có chỗ dựa vững chắc rồi.

Nhiên tần choáng váng bảo:

- An muội làm ơn đừng có nói với ta rằng những đêm Hoàng thượng sủng muội chỉ đơn giản là người ngồi thưởng trà còn muội thì nằm hò reo nhé!

- Không sai.

- Muội điên hả? Ta nhớ rõ ràng muội từng kể Đơn tần đã giảng giải cho muội về chuyện ấy rồi cơ mà.

- Nhiên tỷ nhớ đúng rồi. Nhưng mà Hoàng thượng bảo Đơn tần ghét muội nên mách đểu. Làm như Đơn tần nói là đen tối, làm theo Hoàng thượng mới là trong sáng!

Ủa? Hoàng thượng? Trong sáng? Ủa? Ta? Đen tối? Ủa? Ủa? Ủa? Ta sốc chớt đấy nhá!

- An muội bị Hoàng thượng lừa rồi! Thực sự phải làm như Đơn tần nói, bằng không, muội vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành người đàn bà của Hoàng thượng.

- Ứ phải! Chính bản thân muội cũng thấy chuyện Đơn tần nói rất đen tối mà. Có lẽ vì thế mà Hoàng thượng không tin tưởng Đơn tần cho lắm. Hồi đó, mỗi đêm sủng muội, có chuyện gì Hoàng thượng cũng nói rất nhỏ, chỉ đủ cho một mình muội nghe thấy. Đơn tần đứng bên ngoài có chăng cũng chỉ nghe thấy tiếng hét của muội thôi! Sau khi các cuộc vui kết thúc, nàng luôn hầu hạ muội chu đáo. Đợi nàng lui ra khỏi phòng, muội hỏi Hoàng thượng vì sao nhìn nàng miết, Hoàng thượng liền bảo người sợ nàng mạnh tay làm tổn hại ngọc thể của muội. Hoàng thượng kể ra cũng quan tâm muội hơi thái quá!

- An muội đừng ngồi bệt dưới đất nữa!

- Sao vậy Nhiên tỷ?

- An muội ngồi lên ghế đi!

- Để làm gì ạ?

- Để ta lạy muội một cái cho nó phải phép chứ còn để làm gì nữa? Muội ngây thơ quá mức nên bị Hoàng thượng lợi dụng triệt để rồi!

Mặc kệ Nhiên tần hết lời giảng giải, An tần vẫn một mực không tin. Nàng cho rằng Nhiên tần vì ghen ăn tức ở nên mới đặt điều bôi xấu Hoàng thượng thanh cao. Ta bởi vì không thể tiêu hoá nổi sự ngây thơ của An tần nên đã chạy về căn bếp của mình nấu nướng. Xong xuôi, ta nghe thấy giọng châm chọc của Ngọc Trí:

- Đơn tần nương nương đang làm món than hoa khen khét rưới mỡ hành hăng hăng hay sao?

Ta cáu nhặng xị:

- Điên à? Cơm cháy rõ ràng lại kêu than hoa!

- Nương nương thứ lỗi! Từ thuở bé tới giờ, nô tài chưa từng được thấy miếng cơm cháy nào mà lại đạt được cái độ đen huyền hoàn hảo như thế kia. Thành ra, có chút khó phân biệt.

Ta lý sự cùn:

- Cơm cháy thì nó phải cháy đen là đúng rồi.

- Dạ.

- Ngươi đến đây có việc gì?


- Bẩm Đơn tần, Hoàng thượng muốn nương nương biết rằng mấy ngày qua người vẫn luôn ở bên chăm sóc Hoàng hậu, nửa bước không rời. Người đối với Hoàng hậu vô cùng ôn nhu, vô cùng dịu dàng, vô cùng sủng ái.

Ta nếu như không hóng được chuyện của An tần chắc bật khóc luôn rồi đấy. Nhưng vì đã biết được những điều không nên biết, ta cẩn thận hỏi dò:

- Ta đã biết điều Hoàng thượng muốn ta biết. Vậy còn điều Hoàng thượng không muốn ta biết thì sao?

- Điều mà Hoàng thượng không muốn Đơn tần biết... thứ lỗi cho Ngọc Trí phận làm nô tài không thể tiết lộ chuyện của chủ nhân.

- Ai bắt ngươi tiết lộ chuyện của chủ nhân? Ngươi chẳng qua chỉ kể chuyện về con lươn mới bò vào Phượng Hoàng cung cho ta nghe thôi mà.

Ta gợi ý. Ngọc Trí ghé tai ta thủ thỉ:

- Thì đúng là có một con lươn đồng sau khi tham dự buổi thượng triều ở Hoàng Đại điện thì bò về thẳng Phượng Hoàng cung, nhưng nó chỉ quanh quẩn trong Tuệ phòng thôi chứ không có la cà ở đâu hết.

- À... ra thế! Tình hình này thì biết bao giờ chủ nhân của Phượng Hoàng cung mới tỉnh lại? Biết bao giờ ta mới được minh oan và thoát khỏi lãnh cung đây?

Ta hỏi nhỏ. Ngọc Trí gợi ý:

- Vận mệnh của Đơn tần không phụ thuộc vào việc bao giờ Hoàng hậu tỉnh lại mà nằm ở trong tay Hoàng thượng. Chỉ cần Đơn tần biết xu nịnh, ắt sẽ xoay chuyển được tình thế!

Ta hiểu ý viết một bức thư cực kỳ mùi mẫn:

"Gửi nam nhân muôn phần đẹp trai, vạn phần tiêu sái của thần thiếp!

Thần thiếp ở nơi đây, ngoại trừ những khi ngủ quên xong đói hoa mắt, phải tự bò dậy nấu nướng vô cùng vất vả ra thì thời gian còn lại, lúc nào thần thiếp cũng thương nhớ chàng. Điển hình như hôm qua, ban ngày thần thiếp đã thương chàng quá thể đáng rồi mà ban đêm chẳng hiểu sao thần thiếp vẫn nhớ chàng quằn quại. Sang đến ngày hôm nay, thần thiếp vẫn chưa hết thương chàng, khẳng định từ giờ đến tối mà không được gặp chàng thì chắc chắn ngọc thể của thần thiếp sẽ héo mòn vì nhung nhớ. Hoàng thượng nếu như có chút thương xót, làm ơn hãy ghé qua lãnh cung! Thần thiếp sẽ đích thân vào bếp làm bánh phu thê cho chàng!

Thương chàng! Nhớ chàng! Thương nhớ nhớ thương, nhỡ mà hết thương rồi lại nhớ, nhỡ mà hết nhớ rồi lại thương, tóm lại là chẳng bao giờ hết thương nhớ!

Ký tên: Mẫu Đơn."

Ngọc Trí giúp ta gửi thư cho Hoàng thượng. Ta hí hửng đi làm bánh phu thê. Xế chiều, có người đã thực sự ghé qua lãnh cung. Ta e thẹn mời chàng ăn bánh mình tự làm. Như thường lệ, Ngọc Minh và Ngọc Trí có nghĩa vụ phải nếm thử bánh trước. Bọn chúng chỉ có việc ăn thôi mà cũng cau có cằn nhằn:

- Đơn tần nương nương! Đây... hình như không phải là bánh phu thê... đây là đá phu thê mới đúng!

- Ngọc Trí! Ngươi đừng quá lời! Đá đâu mà đá! Bánh mà! Chỉ hơi cứng xíu thôi! Đem bánh này đi ném một con chó thì chắc đi đời cả hai con luôn đấy!

- Ngọc Minh nói chí phải! Một con ngỏm vì bánh cứng, một con ngỏm vì thương nhớ con kia!

Hoàng thượng hiếu kỳ cầm chiếc bánh lên. Ngọc Trí cuống quýt can ngăn:

- Hoàng thượng! Chiếc bánh Đơn tần làm có công lực đốn gục những chiếc răng cửa đấy ạ. Người tuyệt đối không nên động vào!

Ngọc Minh hùa theo:

- Dạ đúng đấy ạ! Cho dù răng có chắc khoẻ băng qua được cơn giông này thì cũng chưa chắc bụng đã đủ vững vàng để vượt qua được bão tố phía sau!

Mặc kệ bọn chúng khuyên nhủ, Hoàng thượng vẫn đưa bánh lên miệng nếm thử. Trước sự lo lắng đến thót tim của ta, Ngọc Minh và Ngọc Trí, chàng bình thản ăn từng chút một, từ từ, chậm rãi cho đến khi hết chiếc bánh. Xong rồi, chàng cũng bình thản bảo:

- Quá ngon!

Khoé mắt ta rưng rưng. Không muốn để chàng thấy bộ dạng yếu đuối của mình, ta lặng lẽ quay mặt đi. Ngoài kia, hoa cau đã rụng trắng xoá cả góc vườn. Chỉ là, cái mùi ngòn ngọt của cả vườn hoa cau cũng chẳng thể ngọt bằng dư vị trong tim ta lúc này!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện