Một lũ ngự y ngu xuẩn không đánh giá được tình hình, chỉ biết nói mấy lời trấn an sáo rỗng:
- Hoàng thượng bớt lo lắng. Hạ thần đã bố trí một trăm bình giữ nhiệt cỡ lớn quanh Tuệ Long điện rồi, Đơn phi sẽ sớm tỉnh lại thôi.
- Đúng vậy thưa Hoàng thượng. Đơn phi nương nương vốn đã ốm yếu, lại bị phạt quỳ trong bão tuyết nên cơ thể bị suy kiệt, cần được nghỉ ngơi.
- Đơn phi nương nương chỉ bị nhiễm lạnh thôi, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng thưa Hoàng thượng.
Nếu như bọn chúng nói tình trạng của nàng nguy hiểm, trẫm nhất định sẽ hoảng loạn. Nhưng cách chúng xem nhẹ vấn đề lại khiến trẫm bực bội.
- Không nguy hiểm? Không nguy hiểm tại sao đang tự dưng lại ngất lịm? Một lũ vô dụng phán linh tinh, có tin trẫm ném các ngươi vào nhà lao hết không?
- Bẩm Hoàng thượng, ngọc thể của Đơn phi nương nương giống như cây non trong bão lớn, gắng gượng được đến bây giờ mới đổ gục đã là kỳ tích rồi. Nếu Hoàng thượng bất an, hạ thần sẽ đi sắc thuốc ngay.
- Phải đợi xem trẫm có bất an hay không các ngươi mới đi sắc thuốc à? Lương tâm của các ngươi với người bệnh quẳng đi đâu hết rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoàng thượng bớt giận... Đơn phi đang nghỉ ngơi... thuốc thang có thể để tới lúc Đơn phi tỉnh lại... bởi vậy hạ thần mới dò hỏi ý người...
- Dò hỏi cái đầu nhà ngươi! Ngươi là ngự y hay trẫm là ngự y? Trẫm mà đưa ra được quyết định thay ngươi thì trẫm cần gì phải tốn cả núi vàng để nuôi báo cô một lũ các ngươi nữa?
- Hoàng thượng bớt giận. Hạ thần... hạ thần đi sắc thuốc ngay đây ạ.
Một lũ ăn hại, sắc có ấm thuốc thôi mà cũng lâu la kề cà, như thể muốn thách thức lòng kiên nhẫn của trẫm. Trẫm nhấp một ngụm thuốc nhỏ, khẽ cúi xuống chạm môi nàng. Trẫm nhớ Rằm tháng Chạp, cánh môi ngọt ngào kia đã cuốn lấy đôi môi trẫm, vui vẻ mà quấn quít bên nhau. Thế nhưng bẵng qua chưa đầy hai tuần, nàng đối với trẫm liền thờ ơ. Đôi môi nàng như lớp băng trên đỉnh múi cao, mặc kệ trẫm vỗ về như nào cũng không chịu hé mở. Trẫm không thể đút thuốc cho nàng, tâm trạng liền lo lắng bất an. Trẫm lúc rong ruổi trên ngựa, vượt qua bão tuyết cũng không thấy lạnh lẽo như hiện tại. Bởi vì khi ấy, trẫm tin rằng ở hoàng cung nàng vẫn đang đợi chờ. Còn bây giờ, ngọc thể của nàng như khối băng lớn, có ôm nàng chặt như nào trẫm cũng không cảm nhận được nàng đang ở bên trẫm, và rồi, chỉ một mình trẫm ôm theo nỗi nhớ mong.
Đơn Đơn! Nàng tỉnh lại và nói cho trẫm biết những oan ức, tủi nhục mà nàng đã phải chịu đựng, được không? Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với nàng, cơ thể nàng không thể chỉ đơn giản là bị nhiễm lạnh, rõ ràng trẫm linh cảm được có chuyện bất thường... nhưng... không ai nói cho trẫm biết rốt cuộc là chuyện gì. Trẫm từ khi lên ngôi chưa từng hoang mang đến thế. Tất cả, âu cũng tại trẫm. Tại trẫm hành xử hồ đồ, nàng bệnh như vậy mà trẫm lại bỏ mặc nàng. Năm xưa, khi nàng quả quyết khẳng định sẽ không hạ độc chính mình để tranh sủng, trẫm mặc dù rất an tâm nhưng vẫn cố tình nói mấy lời ám chỉ nàng không mê đắm trẫm, không hề bỏ tâm sức lấy lòng trẫm. Khi ấy, trẫm mong được nàng chú ý nhiều hơn nên cứ hay hờn dỗi vu vơ. Hiện tại, trẫm mới nhận ra bản thân mình thật ấu trĩ, nếu ngay từ đầu trẫm nghiêm túc bày tỏ cảm xúc thật của mình thì biết đâu nàng sẽ không liều lĩnh? Sự nhập nhằng của trẫm có lẽ đã khiến nàng hiểu nhầm, và rồi chính trẫm lại là người giận nàng không thấu hiểu.
Nàng cố gắng chịu đựng chỉ vì muốn được yên ổn mà ở bên trẫm. Trẫm nhất thời nóng giận nghĩ không thông, buột miệng thốt ra hai chữ thất vọng, khiến nàng tan nát cõi lòng. Phi tần của trẫm giày vò nàng kiệt quệ, câu từ của trẫm sắc nhọn như lưỡi giáo đâm nát trái tim nàng, khiến nàng sụp đổ hoàn toàn. Trẫm không chỉ đẩy nàng xuống vực thẳm mà còn đẩy bản thân mình vào ngõ cụt. Đơn Đơn! Trẫm phải làm sao để biết được sự thật? Phải làm sao để đem nàng bình an quay về bên trẫm? Cơ thể nàng rất yếu, nhưng da dẻ lại đẹp lạ thường. Sự kỳ lạ đó khiến trẫm nhớ về Hoàng hậu Hoà Hợp, nàng ấy ngay cả lúc rời khỏi nhân thế, da dẻ vẫn hồng hào. Điểm chung của hai nàng là cùng thân thiết với Hồng Phước. Trẫm bán tín bán nghi sai Ngọc Minh và Ngọc Trí đi tra khảo. Khả năng ép cung của bọn hắn quả thật không làm trẫm thất vọng, chỉ chưa đầy một canh giờ, Hồng Phước đã phải bò đến Tuệ Long điện khai ra toàn bộ sự thật về Ngọc Băng hương. Nếu không có Ngọc Minh ngăn cản, e rằng trẫm đã bóp chết Hồng Phước rồi. Ngọc Trí cẩn trọng khuyên nhủ trẫm:
- Hoàng thượng bớt giận. Hồng Phước là người chế ra Ngọc Băng hương, về độc tính của nó, hắn nắm rõ hơn ai hết. Nếu hắn có mệnh hệ gì... chỉ e thiệt thòi cho Đơn phi...
Ngọc Minh chau mày thắc mắc:
- Hồng Phước! Đơn phi đã xông xương lâu rồi, ngươi tại sao lại không cho nương nương uống thuốc giải, để cơ thể nương nương ngày càng kiệt quệ?
Hồng Phước run rẩy bẩm tấu:
- Bẩm Hoàng thượng, từ khi biết sức khoẻ của Đơn phi suy yếu, ngày nào hạ thần cũng sắc thuốc đem tới Mẫu Đơn cung. Nhưng độc tính của Ngọc Băng hương rất đặc biệt, thuốc thang chỉ có thể khiến cơ thể ấm lên trong chốc lát, tạo cảm giác dễ chịu nhất thời. Hạ thần vì thế đã từng khuyên Đơn phi về Sơn Nam dưỡng bệnh. Tiếc rằng... Đơn phi không muốn...
Nghe Hồng Phước nói vậy, trẫm thấy rất ngột ngạt. Nào phải nàng không muốn, có lẽ là do nàng sợ trẫm nghi kị nên dè chừng. Là tính chiếm hữu của trẫm đã đẩy nàng vào ngõ cụt, không cho nàng có cơ hội được thoát ra.
- Bây giờ trẫm đưa nàng về Sơn Nam là được chứ gì?
- Hoàng thượng! Hiện tại, bão tuyết lớn, đường về Sơn Nam xa xôi... chỉ e nương nương chưa về đến quê nhà... đã...
Trái tim trẫm đau buốt, giọng nói cũng như lạc đi:
- Ý ngươi là trẫm phải ngồi im nhìn nàng đi theo Hoàng hậu Hoà Hợp hay sao?
- Hoàng thượng bớt bi quan, thể trạng mỗi người một khác. Đơn phi không dùng hương lâu năm như Hoàng hậu... có thể vẫn còn hi vọng. Vả lại... ở trong cung... thực ra vẫn còn một nơi ấm áp hơn cả Sơn Nam... nhưng hạ thần sợ nói ra sẽ mạo phạm... nên trước giờ không dám nhiều lời...
- Cứ nói, trẫm sẽ không trách phạt.
- Bẩm Hoàng thượng... lạnh nhất là trái tim kẻ vô tâm... ấm nhất là vòng tay người có tình... Tuệ Long điện có bóng hình mà Đơn phi thương nhớ... chắc chắn sẽ khiến nương nương thấy dễ chịu...
Hồng Phước quan sát thấy trẫm rơi vào trầm tư, tưởng bản thân sắp bị trách phạt nên rối rít cầu xin:
- Hoàng thượng tha tội... hạ thần biết triều chính bận rộn... hậu cung đông đúc... Hoàng thượng không thể từ sớm đến tối chỉ kè kè bên một người... là hạ thần suy nghĩ chưa thấu đáo... hạ thần đáng trách...
- Không sao. Cho ngươi lui.
Trẫm thở dài nằm xuống bên cạnh nàng. Dưới lớp chăn đen thêu rồng vàng, vòng tay rộng lớn của trẫm bao quanh dáng hình bé nhỏ. Ánh nến vàng nhạt len lỏi qua tấm rèm sợi mảnh mai, dịu dàng ôm ấp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Rất nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu tiên đôi ta gặp gỡ, một tiểu cô nương tinh nghịch luôn tươi cười rạng rỡ chẳng biết từ khi nào đã ôm trong mình bao nỗi ưu tư? Trẫm đứng ở vị trí cao nhất, cứ ngỡ có thể trao cho người mình thương những thứ tốt nhất. Thật không ngờ, chỉ một ngày bình yên, trẫm cũng không đáp ứng được nàng. Trẫm đã khiến nàng đau đớn, kiệt quệ, tuyệt vọng, để rồi ngay cả trong cơn mê, nàng vẫn không ngừng cầu xin