Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 106


trước sau


 
Chương 106:
 
Editor: Hardys
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôn sự Tào Quýnh biến đổi thật bất ngờ.
 
A Ngư ở nhà chịu tang, Giang thị có nỗi khổ không thể nói, đành cách một thời gian lại chạy tới nói hết phiền não với nữ nhi.
 
Lúc tháng ba, mặt mày Giang thị uể oải: "Nhị ca con thật sự rất thích Tạ cô nương, lúc ta vừa về nói chuyện với hắn, hôm sau hắn đã giải tán hết những thông phòng đó, vì thế ta lại đến Tạ gia, trước tiên là xin lỗi Tạ lão gia và Tạ lão phu nhân, lại hứa rằng chỉ cần Tạ gia đồng ý hôn sự này, sau này Nhị ca con tuyệt đối sẽ không nạp thiếp hay thông phòng. Tạ phu nhân nói bọn họ muốn suy xét cân nhắc thêm, ta ở nhà chờ kết quả, rốt cuộc chính miệng công chúa nói cho ta biết, nói bọn họ không dám trèo cao, vậy chẳng phải là không đồng ý rồi sao?"
 
Đến tháng tư, đôi mắt Giang thị đã đỏ lên: "Vì để thể hiện thành ý, tháng này ta đến Tạ gia ba lần, khua môi múa mép, thuyết phục đủ đường nhưng người ta cũng không đồng ý. Tối hôm qua phụ thân con trách mắng ta một trận, không cho ta đến đó nữa, sau đó còn mắng Nhị ca con một trận. Aizz, ta biết phụ thân con đau lòng vì ta, không muốn ta mặt dày đến đó chịu thái độ lạnh nhạt của người ta, nhưng Nhị ca con không còn nhỏ, người bên ngoài đã sớm nói sau lưng ta là kế mẫu mà không quan tâm đến hôn sự của bọn họ, không dễ gì Nhị ca con mới có người trong lòng, ta không thu xếp thay hắn, chẳng lẽ còn trông cậy vào người phụ thân tính tình nóng nảy của các con à?"
 
Đảo mắt đã đến Tết Đoan Ngọ, Giang thị mang theo bánh chưng đến gặp nữ nhi, ôm chặt tiểu Nguyễn Nguyễn vào trong lòng, rồi thở dài: "Nhị ca con nhất thời kích động, tự mình đến Tạ gia, không thấy Tạ cô nương, Tạ lão gia đuổi mãi hắn không đi, Tạ lão gia giận dữ, sai hộ vệ đánh hắn. Võ nghệ của Nhị ca con cao siêu, hộ vệ Tạ gia không phải là đối thủ của hắn, Nhị ca con lại nhảy nhót lung tung trước mặt Tạ gia, Tạ lão gia tức giận đến mức muốn đi cáo trạng với Hoàng Thượng, may mà công chúa ra mặt khuyên Nhị ca con nhận lỗi với Tạ lão gia, cho nên việc này mới không ồn ào tới trước mặt Hoàng Thượng. Nhưng bây giờ toàn Kinh Thành đều theo dõi chuyện cười của nhà ta, aizz, ta thật là..."
 
Tháng sáu, Tào Quýnh theo chân Thánh giá đến sơn trang nghỉ hè, cuối cùng Giang thị có thể bớt lo một tháng.
 
Ai ngờ tới tháng bảy, Tào Quýnh vừa về đến nhà đã làm ra chuyện hoang đường, không biết tại sao hắn biết Tạ Hương Vân muốn đi chùa dâng hương, mà đã sớm đứng chờ ở trong chùa, lúc Tạ Hương Vân đi vào chùa, Tào Quýnh đột nhiên xuất hiện, chất vấn Tạ Hương Vân tại sao không đồng ý gả cho hắn. Tạ Hương Vân cũng chưa từng nghe những lời dơ bẩn mà Tào Quýnh từng nói, Tạ Hoài Dương cũng không thể nói muội muội nghe được, nàng chỉ biết phụ huynh phê phán Tào Quýnh phong lưu, không phải đối tượng tốt để kết đôi.
 
Đối mặt với Tào Quýnh bừng bừng lửa giận, cùng với ánh mắt xem trò vui của những khách hành hương xung quanh, mặt Tạ Hương Vân đỏ lên, nóng nảy tới mức rơi nước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tào Quýnh vừa thấy, sự kiêu ngạo lập tức biến mất, trừng mắt, gào thét đuổi khách hành hương xung quanh đi trước, sau đó vừa sờ ót vừa giải thích với Tạ Hương Vân, thừa dịp Tạ Hương Vân đang gấp gáp lau nước mắt, không có hơi sức để đuổi hắn, Tào Quýnh liên tục nói những lời xằng bậy, gì mà hắn vừa thấy Tạ Hương Vân đã bắt đầu ngày nhớ đêm mong, cơm nước ăn không vô, lại gì mà hắn đã giải tán nha hoàn thông phòng, thề thốt chỉ thích một mình nàng, rồi còn phụ thân Hầu gia của hắn cũng đã từng là tên vô lại háo sắc, nhưng bây giờ chỉ chuyên sủng kế mẫu, hắn cũng có thể làm được, còn nói Giang thị ôn nhu lương thiện, là một kế mẫu rất tốt, nói Tạ Hương Vân không cần lo lắng sau khi thành thân sẽ bị bà bà hành hạ. 
 
Lúc rời khỏi, Tào Quýnh còn cố chấp nhét một vật gì đó vào tay Tạ Hương Vân, còn về phần hắn nhét vật gì, nhóm khách hành hương ở nơi xa không nhìn thấy được, dù Giang thị là trưởng bối cũng không tiện trực tiếp đến hỏi Tào Quýnh chuyện riêng tư như này.
 
"Náo loạn tới mức đó, ta chỉ đành phải đến Tạ gia xin lỗi, Tạ phu nhân cũng là người khiêm nhường, không mặt nặng mặt nhẹ với ta."
 
A Ngư ngạc nhiên nói: "Tạ gia có đưa cho người vật gì đó mà Nhị ca đưa cho Tạ cô nương không?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là nàng, trong tương lai có tên tiểu tử thối nào cố chấp tặng lễ vật cho nữ nhi, nữ nhi mà không thích đối phương, chuyện này lại truyền ra ngoài, A Ngư chắc chắn sẽ trả vật kia lại cho nhà trai, hơn nữa sắc mặt A Ngư chắc chắn vô cùng khó coi.
 
Giang thị lắc đầu: "Người ta không đưa, ta cũng không mặt mũi nào mà mở miệng đòi."
 
Bỗng nhiên A Ngư cảm thấy có lẽ mối hôn sự này vẫn có hy vọng.
 
"Nương, hay là người thỉnh bà mối đến đó cầu hôn thử đi, một lần không được thì thử thêm lần nữa, nếu bà mối đến Tạ gia ba lần mà vẫn bị từ chối, vậy người khuyên Nhị ca nên hết hy vọng đi." A Ngư đề nghị nói.
 
Giang Thị cũng không còn cách nào khác, đành phải nghe theo nữ nhân, thỉnh một bà mối biết ăn nói đến Tạ gia.
 
Vừa qua Trung Thu, Giang thị lại tới Xuân Hoa Đường lần nữa.
 
"Ma ma!" Nguyễn Nguyễn đang chơi đùa trong sân, nhìn thấy ngoại tổ mẫu rất thường xuyên đến đây, đặc biệt là năm nay, Nguyễn Nguyễn vui vẻ kêu lên. Bây giờ Nguyễn Nguyễn đã biết gọi phụ thân và nương, còn những thứ như ngoại tổ mẫu, tổ mẫu, thẩm thẩm thì nàng nói không rõ lắm, đều gọi "Ma ma" như nhau, âm "ma" và âm "mẫu" lại rất giống nhau.
 
"Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta càng lúc càng lanh lợi rồi." Trong lòng Giang thị trần đầy vui vẻ mà ôm lấy ngoại tôn nữ.
 
A Ngư nghe tiếng nên đi ra ngoài, đúng lúc thấy mẫu thân đang tươi cười.
 
Nàng lập tức đoán được, chuyện của Nhị ca chắc chắn đã xong rồi.
 
"Thành công!" Quả nhiên là vậy, Giang thị vừa vào nhà, đã muốn chia sẻ tin vui này với nữ nhi trước.
 
A Ngư thật sự rất tò mò: "Lần này làm thế nào mà..."
 
Giang thị nhìn hai bên một chút, kêu bọn nha hoàn ôm ngoại tôn nữ đi, bà bước đến bên cạnh nữ nhi nói khẽ: "Ta cũng rất buồn bực nha, nhưng sau này công chúa lén nói ta nghe, thì ra do Tạ cô nương mở miệng trước. Ta lập tức nghĩ đến việc Tạ cô nương và Nhị ca con đã gặp riêng một lần, chính là lần đến chùa hành hương đó, cũng đoán rằng vật Nhị ca con đưa cho người ta có tác dụng rồi. Công chúa vốn biết nhiều hơn, nhưng nàng nói nàng đã đồng ý với Tạ cô nương sẽ giữ bí mật tuyệt đối, không chịu bật mí một chút xíu gì cho ta nữa."
 
A Ngư càng tò mò hơn nữa.
 
Đêm khuya, nàng nhịn không được mà hỏi Từ Tiềm: "Chàng đoán thử xem, Nhị ca đưa thứ gì vậy?"
 
Làm sao Từ Tiềm biết được?
 
Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, dừng như không hề có hứng thú với chuyện của Tào Quýnh và Tạ Hương Vân, A Ngư mất hứng, dựa vào ngực hắn nói: "Nếu là chàng, chàng vô cùng thích ta, nhưng mà ta không hề liếc nhìn chàng dù chỉ một cái, bây giờ chàng chỉ có một cơ hội tặng quà để khiến ta thích chàng, chàng sẽ đưa cho ta thứ gì?"
 
Trong mắt Từ Tiềm hiện lên ý cười, vừa hứng thú lại vừa khó hiểu mà nhắc nhở nàng: "Hình như là nàng thích ta trước."
 
A Ngư: ....
 
Đúng vậy, kiếp này nàng rung động với Từ Tiềm trước, nhưng nếu không phải do kiếp trước Từ Tiềm si mê chờ đợi nàng nhiều năm như vậy, lại không phải vì hắn một thân một mình đợi nàng cho đến ba mươi tuổi, thì làm sao A Ngư vừa trọng sinh một kiếp nữa đã muốn gả cho hắn chứ? Chỉ bằng Từ Tiềm luôn tự xưng mình là trưởng bối mà ngoan cố cứng nhắc không hiểu tình cảm nam nữ, ngoài nàng ra, A Ngư thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể chủ động tiếp cận một tên mặt lạnh như hắn.
 
"Lúc đó ta còn trẻ, không biết nhìn người." A Ngư cố ý nói, lại còn thở dài: "Đáng tiếc tới lúc ta phát hiện có nhiều nhân tuyển tốt hơn để lựa chọn thì đã quá chậm, chúng ta đã đính hôn rồi."
 
Ánh mắt Từ Tiềm khẽ thay đổi, thản nhiên nói:

"Vậy sao, tiết lộ một chút xem, những nhân tuyển tốt nàng muốn chọn gồm có ai."
 
A Ngư cười mà không nói, lăn khỏi lồng ngực của hắn, nằm sát vào mép giường ngủ.
 
Từ Tiềm nhìn chằm chằm vào đầu giường, trong đầu lần lượt hiện ra những gương mặt của mấy đứa chất tử, đặc biệt là Lục chất tử Lục Khác, đúng rồi còn có Sở Thiên Khoát gì đó nữa, thậm chí là gương mặt của Tam hoàng tử trong cung.
 
Không thể không nói, dựa vào thân phận và nhan sắc của A Ngư, quả thật lúc đó nàng có rất nhiều lựa chọn.
 
Cho nên, lúc nãy nàng cố ý chọc giận hắn, hay là lời thật lòng nhỉ?
 
Từ Tiềm không ngủ được.
 
"Nàng vẫn chưa nói ta biết, nàng còn muốn gả cho ai nữa." Từ Tiềm ôm lấy cả người tiểu thê tử từ phía sau, cầm tay của nàng mà hỏi.
 
A ngư hừ hừ: "Chàng nói ta biết chàng sẽ đưa lễ vật gì thì ta sẽ nói chàng biết."
 
Từ Tiềm trầm mặc.
 
A Ngư kiên nhẫn chờ.

 
Từ Tiềm vẫn đang suy nghĩ.
 
Một vật có thể khiến nàng rung động với hắn à....
 
Từ Tiềm không nghĩ ra được.
 
Hắn vốn là người không hiểu biết chuyện tình cảm nam nữ.
 
"Nếu nàng không thích ta, ta sẽ không ép nàng." Từ Tiềm thấp giọng nói sự thật.
 
Nói xong, hắn buông lỏng tay tiểu thê tử ra.
 
Nàng muốn nghe lời ngon tiếng ngọt như thế mà hắn lại không nói, chắc chắn nàng không vui rồi.
 
Nhưng lúc A Ngư nghe Từ Tiềm trả lời thì hốc mắt đột nhiên ươn ướt.
 
Dĩ nhiên nàng hiểu rõ lời Từ Tiềm hơn cả hắn, lời hắn nói đúng là sự thật.
 
Kiếp trước, Từ Tiềm đã làm như vậy, vẫn tuân theo lễ nghĩa mà chờ nàng, mãi cho đến khi A Ngư giả say quyến rũ hắn, hắn mới không kiềm chế được.
 
A Ngư xoay người, vùi vào trong ngực hắn.
 
Trên người Từ Tiềm có một mùi hương rất dễ chịu, có lẽ đây là mùi hương riêng của hắn.
 
"Chàng đưa cái gì cho ta cũng vô dụng, ta vừa thấy thì đã thích chàng rồi." Nghe nhịp tim hắn đập bịch bịch, A Ngư nhỏ giọng hỏi.
 
Từ Tiềm vô cùng bất ngờ, chẳng những tiểu thê tử không tức giận mà còn nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành hắn hả?
 
"A Ngư, có phải, có phải nàng có việc muốn ta giúp không?" Từ Tiềm chỉ nghĩ ra một cách giải thích như vậy.
 
A Ngư: ...
 
Thật sự là một tên đầu gỗ ngu ngốc!
 
---
 
Hôn sự của Tào Quýnh và Tạ Hương Vân tổ chức vào đầu xuân năm sau. Tuy Tào Quýnh đã đến tuổi thành thân nhưng Tạ gia cũng là danh môn vọng tộc, nhưng không thể vội vàng định ngày thành thân trong tháng tám năm nay, nếu không đó chính là khinh thường nhà gái rồi.
 
A Ngư cực kỳ hài lòng mối hôn sự này, Xuân Hoa Đường có thể xả tang vào tháng mười, sang năm cả nhà cùng nhau vui vẻ đến uống rượu mừng của Nhị ca.
 
Trung thu đã qua, tháng 10 cũng đã đến.
 
Ngoại trừ phu thê Từ Thận và Từ Khác thuộc Đại phòng, bốn phòng còn lại của phủ Trấn Quốc Công chính thức xả tang.
 
A Ngư cố ý chờ mấy ngày mới ôm nữ nhi về nhà mẹ đẻ, mà nàng đã nói trước với Từ Tiềm, nàng muốn ở nhà mẹ đẻ một đêm.
 
Từ Tiềm vẫn không phản đối, chỉ dặn tiểu thê tử tối nhớ đắp kín mền, đừng để cảm lạnh.
 
Phu quân coi nàng như tiểu hài tử, A Ngư làm gì còn cách nào khác đâu?
 
Đi tới Hầu phủ, A Ngư như cá gặp nước, cùng mẫu thân kiểm tra danh mục lễ vật sính lễ, hoặc là ngắm nữ nhi của nàng chơi đùa cùng ngoại tổ phụ và tiểu cữu cữu.
 
Sắc trời dần dần âm u, Tào Quýnh làm xong việc, nhàn hạ về nhà trước.
 
A Ngư có được tin tức, lập tức bỏ lại nữ nhi đi tìm Nhị ca.
 
Tào Quýnh đang dự định thay quan phục ra.
 
Thường ngày đều do nha hoàn thông phòng hầu hạ hắn, bây giờ nha hoàn thông phòng đều đã đuổi đi hết, đành phải đổi thành gã sai vặt. Thật ra cũng có thể sử dụng nha hoàn bình thường, nhưng Tào Quýnh sợ bản thân không chống lại được sự quyến rũ, vi phạm lời hứa hẹn với vị hôn thê.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Tào Quýnh tham cái kia, nhưng hắn rất coi trọng lời hứa của mình, nói không đụng chạm thì tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ nhân khác, chỉ chờ vị hôn thê vào cửa, hắn sẽ bắt nàng bồi thường lại.
 
"Nhị ca vừa về hả?" A Ngư cười, đứng trong sân hỏi.
 
Tào Quýnh nghe được âm thanh, vừa buộc thắt vừa ra ngoài, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "A Ngư về nhà rồi à, Nguyễn Nguyễn có đến không?"
 
A Ngư gật đầu, cười tít mắt nhìn Nhị ca sắp cưới thê tử.
 
Không hiểu sao Từ Quýnh có chút ngượng ngùng: "Muội nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?"
 
A Ngư đi đến bên cạnh huynh trưởng, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, rốt cuộc lúc trước ca đã tặng Tạ tỷ tỷ lễ vật gì mà có thể xoay chuyển tình thế được vậy?"
 
Việc này Tào Quýnh chưa từng nói cho người ngoài nghe, nhưng người thân hỏi hắn, Tào Quýnh cảm thấy không cần phải giấu diếm, chẳng qua phụ thân, huynh trưởng và kế mẫu cũng chưa từng hỏi.
 
Nhắc tới lễ vật của mình, Tào Quýnh vô cùng đắc ý, gác chân nói: "Muội đoán thử xem, có thứ gì mà xinh đẹp giống như tiên nữ, lại vô cùng ngọt ngào, thời gian lâu dài còn có thể hòa tan, khiến tẩu tử của muội không thể trả lại, đó là gì?"
 
Sẽ hòa tan sao?
 
Thứ đầu tiên A Ngư nghĩ tới là băng, nhưng mà ngọt, bỗng nhiên nàng hiểu ra: "Đồ chơi bằng đường à?"
 
Tào Quý vỗ tay phát ra tiếng một cái.
 
Đưa lễ vật gì cũng khiến Tào Quýnh đau đầu thật lâu, những thứ như trâm ngọc hay châu báu đều quá tầm thường, mà còn có thể bị trả lại. Nhưng thứ vì tự tan biến nên không thể trả về, Tào Quýnh nghĩ tới băng đầu tiên, nhưng băng điêu khắc thành người vừa lớn lại vừa tan quá nhanh, Tào Quýnh vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ ra thứ đồ chơi làm bằng đường!
 
Tào Quýnh tìm lão sư phụ có tay nghề cao, nhờ lão sư phụ làm cho hắn một bức tượng mỹ nhân cho cá ăn bằng đường, rồi điều tra ngày Tạ Hương Vân sẽ ra ngoài, sáng sớm Tào Quýnh đến chỗ lão sư phụ lấy đồ rồi lại chạy tới tặng cho nàng ta.
 
Lúc nhét vật ấy vào tay nàng, Tào Quýnh nói với Tạ Hương Vân: "Trong lòng ta, nàng giống như lễ vật này, vừa xinh đẹp lại vừa ngọt ngào, chỉ cần nàng chấp nhận ta, ta đảm bảo mỗi ngày sẽ cho nàng ngâm mình trong hũ mật.
 
Tào Quýnh đoán đa số tiểu cô nương đều thích ăn ngọt, nên chắc chắn Tạ Hương Vân sẽ thích, vì vậy nàng thật sự đồng ý rồi.
 
A Ngư nhìn dáng vẻ tỏ ra tự hào và tràn đầy khí khái hào hùng của thứ huynh, bỗng nhiên có loại cảm giác, tuy Nhị ca dồn hết tâm tư vào lễ vật này, nhưng Tạ Hương Vân đồng ý hôn sự, có lẽ tám phần là do nhìn trúng gương mặt của thứ huynh.
 
Nếu dáng vẻ Nhị ca xấu xí, lại còn quấn chặt không buông, Tạ Hương Vân mới có thể không chấp nhận nổi.
 
Thắc mắc đã được giải quyết, hôm sau Từ Tiềm đến đón A Ngư và nữ nhi, A Ngư vô cùng thỏa mãn mà theo hắn về.
 
Đến phủ Trấn Quốc Công, lúc hai người xuống xe đã gặp cả nhà Từ Nhị, và Nhị thái thái Tiền thị cũng vừa mới từ nhà mẹ để quay về.
 
Hai bên chào nhau xong, Từ Tiềm là trưởng bối, ôm Nguyễn Nguyễn và A Ngư đi trước.
 
Nhị thái thái Tiền thị nhìn bóng lưng của Ngũ thúc và tiểu ngũ thẩm, trong lòng vô cùng hâm mộ.
 
Lúc trước bà bà châm chọc tiểu Ngũ thẩm, nói Ngũ thúc sủng nàng nhiều lắm cũng chỉ được một hai năm, sinh hài tử xong thì tình cảm hai người liền phai nhạt, nhưng theo nàng thấy, dường như Ngũ thúc càng lúc càng sủng Ngũ thẩm nhiều hơn rồi nhỉ? Tiểu Ngũ thẩm mới ở lại Hầu phủ một đêm mà Ngũ thúc đã vội vàng tới đón người trở về, còn nàng ở nhà mẹ đẻ tới tận bốn năm đêm mà...
 
Quét mắt nhìn Từ Nhị bên cạnh, Nhị thái thái âm thầm bĩu môi.




 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện