Chương 21
Editor: Hardys
"Nhị ca, người vừa rồi là ai?"
Thấy thứ huynh quay lại một mình, đoán rằng người nọ đã đi, A Ngư ngồi xuống lần nữa, vừa gắp một miếng thịt bò vừa hỏi.
Nàng thích ăn thịt bò, không muốn ăn mì sợi.
Tào Quýnh hừ nói: "Không phải là người tốt, nếu sau này nhìn thấy hắn, có thể trốn thì phải trốn thật xa thật xa."
Kiếp trước A Ngư khá quen thuộc với vài vị Hoàng tử và nhóm công tử Từ gia, rất ít khi chạm mặt những người khác, nghe giọng điệu thứ huynh, dường như huynh ấy cũng không muốn gặp công tử tuấn tú kia, A Ngư cảm thấy rất kỳ quái: "Nếu đã như vậy, sao Nhị ca vẫn lui tới với hắn?"
Tào Quýnh: ...
Sở Thiên Khoát tự xưng mình là phong lưu, trước mặt các cô nương thì ra vẻ văn nhã, dáng vẻ quả thực có chút ghê tởm, nhưng kiến thức của Sở Thiên Khoát rất rộng, cách nói chuyện lại khôi hài, yến hội chỉ cần có Sở Thiên Khoát, nhất định sẽ rất thú vị, cho nên hai người mới trở thành hảo hữu.
Sờ sờ mũi, Tào Quýnh nói dối: "Thật ra ta không thân với hắn cho lắm, da mặt hắn dày, rảnh rỗi thì chạy đến chỗ ta thảo luận."
A Ngư tin là thật.
"Sao muội không ăn mì?" Tào Quýnh chợt phát hiện muội muội đang kiêng ăn.
Buổi sáng, A Ngư đã ăn hơi no, nhìn sức nặng của bát mì, A Ngư chắc chắn không ăn hết nên nàng đương nhiên muốn ăn những gì nàng thích ăn.
"Thịt bò ăn ngon lắm." Nàng cong mắt cười.
Đã từng là một cô nương đụng một tí là khóc nhè, nhưng khi cười rộ lên lại vô cùng tỏa sáng, giống như là một nụ hoa.
Tào Quýnh đột nhiên bị một loại cảm xúc xa lạ tập kích rồi!
Thì ra tiểu muội muội của hắn cười rộ lên lại đáng yêu như vậy! Khuôn mặt trắng noãn, ánh mắt long lanh, ba muội muội khác cộng lại cũng không chọc cho người ta yêu mến bằng nàng.
Tào gia Nhị công tử rảnh rỗi thì đi quấn lấy đám bằng hữu quậy phá đột nhiên ý thức được rằng có lẽ nán lại ở nhà dỗ dành muội muội càng thú vị hơn!
"Ăn đi ăn đi, thích ăn thì ta sẽ kêu người làm thêm thịt bò cho muội." Tào Quýnh lập tức nói!
Ánh mắt cưng chiều kia, dường như A Ngư muốn ăn một cái đầu bò, Tào Quýnh sẽ sai phòng bếp đi chợ mua ngay lập tức, à không, ra chợ mua thịt bò thì quá tầm thường, phải sai người đi tới biên giới thảo nguyên phía Bắc, chọn một con bò mập mạp thượng đẳng về nấu cho muội muội ăn!
A Ngư không ăn nhiều như vậy, ăn trong bát xong, nàng thỏa mãn lau miệng.
"A Ngư, sao lúc trước muội không tìm Nhị ca đi chơi?" Lúc A Ngư súc miệng, Tào Quýnh có chút tiếc nuối hỏi.
Khăn nhỏ ấm áp đặt ngay miệng A Ngư, nàng chớp chớp mắt với huynh trưởng ở đối diện, lấy khăn ra rồi khẽ cười nói: "Sao trước kia Nhị ca không dạy muội cưỡi ngựa?"
Tào Quýnh: .....
Cho nên, là do hắn sai?
"Được, sau này Nhị ca đi đâu chơi, thì sẽ mang muội tới đó chơi cùng." Tào Quýnh vỗ ngực đảm bảo nói.
A Ngư không thèm tin.
Hai huynh muội sóng vai đi ra ngoài.
Linh Chi ở đây vì nhiệm vụ chính của nàng là đề phòng cô nương bị trọng thương, nói cho cùng, Nhị công tử thoạt nhìn cũng không giống công tử thế gia đáng tin cậy cho lắm.
Ăn cơm đã kéo thời gian dài một chút, Linh Chi tính nhẩm ngày, uyển chuyển mà nói với Tào Quýnh: "Nhị công tử, cô nương sợ phơi nắng, hay là ngày mai chúng ra mới học được không?"
Ngày mai Hầu gia, Thế tử gia đều ở nhà rồi!
Linh Chi khẩn trương mà nhìn Tào Quýnh.
Tính tình Tào Quýnh nóng nảy, nhưng không ngốc, vốn là Giang di nương không yên tâm về hắn, bây giờ nha hoàn thân cận của Giang di nương cũng dám lừa gạt hắn, nếu không phải nể mặt muội muội, hắn đã đá một cước khiến cho Linh Chi cận kề cái chết!
"Ta dạy muội muội cưỡi ngựa, ngươi lắm mồm làm gì?" Tào Quýnh trừng mắt mắng.
Sắc mặt Linh Chi hết trắng rồi lại xanh, giờ phút này, thiếu niên trước mặt tựa như biến thành Hầu gia.
"Nô tỳ sai rồi, xin Nhị công tử tha tội." Linh Chi vội quỳ xuống, trong lòng vô cùng hối hận, nàng không nên ỷ vào Nhị công tử trưng khuôn mặt tươi cười với cô nương mà quên tính tình của Nhị công tử.
"Biến, đừng để ta thấy mặt ngươi." Tào Quýnh nghiêm mặt nói.
Linh Chi không dám trì hoãn, cúi đầu rồi cáo lui.
A Ngư đã choáng váng rồi.
Từ lúc nàng sống lại, dù là phụ thân cũng chưa phát giận trước mặt nàng, hôm nay đột nhiên chứng kiến lửa giận của thứ huynh, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao mẫu thân lại sợ phụ thân như thế rồi. Không bị mắng đã kinh hồn bạt vía, nếu bị mắng chắc chắn sẽ hồn bay phách tán.
Nàng bất lực nhìn về phía thứ huynh.
Di nương lo cho nàng mới kêu Linh Chi đi theo, Linh Chi cũng sợ nàng bị thương nên mới lắm miệng, mà thứ huynh có niềm kiêu hãnh của huynh ấy, sao lại dễ dàng tha thứ cho Linh Chi?
Tất cả mọi người không sai, mọi người đều vì nàng, hại di nương bị quở trách, thứ huynh cũng bắt đầu nóng tính.
"Nhị ca, có phải ca giận di nương không?" A Ngư khẩn trương hỏi.
Hơi thở Tào Quýnh hơi nặng: "Đúng, di nương nghĩ ta còn nhỏ tuổi, không tin tưởng ta, xem ta như tiểu hài tử!"
Phụ thân như vậy, huynh trưởng cũng vậy, di nương cũng như vậy, thân thể này của hắn, giống hài tử chỗ nào?
A Ngư vốn không có tâm trạng học cưỡi ngựa, nghe hắn nói vậy, A Ngư khẩn trương nịnh nọt: "Nhị ca cao lớn y hệt Đại ca, không hề giống hài tử, đường đệ mới là hài tử nha."
Được khẳng định, buồn bực của Tào Quýnh biến mất trong nháy mắt, sờ sờ đầu muội muội, cười nói: "Chỉ có A Ngư là tinh mắt, đi thôi, hôm nay Nhị ca sẽ dạy muội."
A Ngư nhẹ nhàng thở ra.
Đi đến chuồng ngựa của Hầu phủ, Lỗ Đạt đã dắt Phi Nhứ đến, lông trắng bay phấp phới, to lớn mạnh mẽ, bộ lông toàn thân sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tào Quýnh thấy mà thèm, không nhịn được muốn thương lượng với muội muội: "A Ngư, Nhị ca thích con ngựa này, nói đi, muội muốn gì cũng được, chỉ cần muội đồng ý đổi với Nhị ca, muội muốn cái gì, Nhị ca cho muội cái đó."
A Ngư nghĩ thầm rằng nàng muốn Từ Tiềm, nhưng nếu thứ huynh thật sự dám đến phủ Trấn Quốc Công cướp người, chỉ sợ sẽ bị Từ Tiềm đánh một trận trước tiên.
"Nhị ca, bởi vì Phi Nhứ nên muội mới muốn học cưỡi ngựa, nếu đưa Phi Nhứ cho ca, vậy muội không cần học nữa rồi." A Ngư nhỏ giọng nói.
Tào Quýnh đã hiểu, thẳng thắn nói: "Được, vậy Nhị ca sẽ không muốn ngựa của muội nữa, đi thôi!"
Nói xong, Tào Quýnh dẫn đầu đứng ở bên cạnh Phi Nhứ.
Trước tiên, hắn dạy A Ngư cách lên ngựa.
Mới mở miệng, đột nhiên Lỗ Đạt ngắt lời hắn, mặt không cảm xúc nói: "Cưỡi ngựa cần làm quen với ngựa trước, Nhị công tử không thể chỉ vì cái lợi trước mắt."
Mới vừa làm sư phụ đã bị người khác giáo huấn, Tào Quýnh nhíu mày, chỉ là khi nhìn tới nam nhân thảo nguyên vạm vỡ cao lớn cường tráng hơn cả phụ thân mình, Tào Quýnh đột nhiên có chút sợ.
Được rồi, lúc hắn học cưỡi ngựa cũng phải làm quen với ngựa trước, niệm tình Lỗ Đạt nói có lý, hắn không thèm so đo cùng tên đó.
Bởi vậy, trước tiên Tào Quýnh dạy A Ngư làm sao để thân thiết với Phi Nhứ, gồm có giải thích lý do ngựa thích ăn đồ ngọt, có thể mang theo đường bên người, ngay lúc Phi Nhứ có biểu hiện tốt cũng là lúc khen thưởng cho nó.
A Ngư nhiệt tình lắng nghe.
Nói xong, Tào Quýnh ra oai nhìn về phía Lỗ Đạt.
Lỗ Đạt vẫn không cảm xúc như cũ, chỉ bổ sung thêm "Cô nương, người có sở thích riêng, ngựa cũng vậy, mỗi con ngựa đều có tính tình khác nhau, Phi Nhứ thích chủ nhân chạm vào mặt nó, nó thích vuốt v e mặt hơn là vuốt v e cổ nó. Ngài có thể thử xem sao."
Trước tiên, A Ngư vuốt vuốt cổ Phi Nhứ.
Phi Nhứ vẫn không nhúc nhích.
A Ngư đi về phía trước, bàn tay nhỏ nhắn sờ tới mặt Phi Nhứ.
Phi Nhứ có phản ứng, ngoan ngoãn mà cọ cọ trong lòng bàn tay nàng, quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn nàng.
A Ngư cười: "Quả nhiên là vậy!"
Lỗ Đạt chỉ yên lặng đứng ngoài quan sát.
Tào Quýnh không dễ chịu cho lắm, chờ một chút, hắn nhắc nhở muội muội: "Được rồi, nên học cách lên ngựa rồi."
A Ngư gật gật đầu.
Dáng người Tào Quýnh cao giống Tào Luyện nhưng vẫn thua Từ Tiềm, Từ Tiềm giơ cao cánh tay bảo vệ A Ngư, Tào Quýnh không thể làm được.
Tào Quýnh chỉ đứng ở một bên chỉ huy.
A Ngư lên ngựa thì không có vấn đề gì, nhưng mà ngồi một mình ở tít trên lưng ngựa, nàng vô cùng hoảng sợ, muốn nằm sấp xuống ôm lấy cổ ngựa.
"Ưỡn ngực, hóp bụng, ngồi thẳng đi!" Tào Quýnh nghiêm khắc nói.
A Ngư thử thả lỏng, sau đó nàng mới vui vẻ phát hiện thói quen sợ độ cao này dường như không đáng sợ lắm.
Tào Quýnh gật đầu, tiếp tục dạy A Ngư đưa chân gần sát bụng ngựa.
Nửa khắc sau, A Ngư có thể tính là đã thông thạo việc lên xuống ngựa rồi.
"Ta đã nói rồi, chuyện này là rất đơn giản, một mình ta dạy cho muội là đủ rồi." Tào Quýnh đắc ý nói.
Ngồi trên lưng ngựa, A Ngư cảm thấy biết lên xuống ngựa rồi vẫn chưa đủ: "Nhị ca, muội có thể di chuyển một chút không?"
Tào Quýnh: "Đương nhiên có thể!"
Hắn giữ chặt dây cương,