Chương 23
Editor: Hardys
A Ngư, Tào Quýnh đã đi tìm Đại ca nhận sai rồi.
Tào Luyện nhìn cái mũi đỏ chót của đệ đệ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
May mà người ngã là đệ đệ da dày thịt béo, nếu đổi lại là muội muội thì không phải sẽ bị hủy dung à? Tệ hơn nữa, lỡ như đệ đệ cứu muội muội trễ một chút, Phi Nhứ chạy như điên kéo lê muội muội trên mặt đất, muội muội còn có thể sống sao?
"Hồ đồ." Tào Luyện lạnh lùng nói.
A Ngư lập tức run cả người.
Nàng chợt phát hiện, lúc Nhị ca tức giận sẽ trừng mắt, còn đôi mắt Đại ca hẹp dài sẽ hơi nheo lại một chút, tuy Đại ca không nhíu mày hay rống to, chỉ hai chữ ngắn ngủn còn dọa người hơn Nhị ca gắt gỏng chửi người.
Nhưng Tào Quýnh không sợ huynh trưởng nhiều như vậy, cáu kỉnh nói: "Phụ thân còn chưa nói gì đệ, ca ít quản đệ lại đi."
Tào Luyện cười lạnh, nói với A Ngư: "Muội đi về trước."
A Ngư sợ hai người đánh nhau, không nhịn được mà nhìn về phía Tào Quýnh đang đứng, nhỏ giọng cầu xin: "Đại ca, phụ thân đã phạt Nhị ca viết bản kiểm điểm một ngàn chữ rồi..."
"Đi về ngay." Tào Luyện rũ mắt xuống, vân vê những ngón tay thon dài của hắn.
A Ngư: ...
Nàng không có tiền đồ mà lui xuống rồi.
Lúc nàng chạy nhanh tới cửa viện, phòng chính đột nhiên truyền tới tiếng tru cực kỳ bi thảm, kèm theo là những tiếng gọi liên tục: "Đại ca...Đại ca..."
A Ngư lặng lẽ toát mồ hôi thay Nhị ca.
Bảo Thiền quay đầu nhìn lại, kỳ quái hỏi: "Lúc trước Nhị công tử phạm lỗi, nếu Hầu gia phát hiện chắc chắn sẽ đánh Nhị công tử một trận, sao hôm nay lại biến thành Hầu gia dễ dãi còn Thế tử gia thì nghiêm khắc rồi?"
A Ngư suy đoán nói: "Nhị ca bị thương nặng như vậy, chắc là phụ thân đau lòng nhỉ?"
Phụ mẫu đối xử với hài tử, chắc là sẽ đau lòng hơn huynh trưởng nhỉ?
Bảo Thiền bĩu môi, Hầu gia nhà mình không phải là người dễ mềm lòng như vậy.
Đào viện, Tào Đình An đang nói chuyện với Giang thị: "Nàng đã bôi thuốc cho lão Nhị hả?"
Giang thị để nước trà trước mặt ông, khẽ thở dài: "Nhị công tử là vì A Ngư mới bị thương, thiếp dẫn A Ngư tới để nói lời cảm tạ, Thuận Tử mạnh tay không rửa vết thương được nên thiếp tự ý quyết định giúp đỡ." Nói xong, bà lo lắng nhìn về phía nam nhân ở ghế dựa: "Hầu gia, có phải thiếp vi phạm quy củ rồi không?"
Bà là tiểu thiếp của Tào Đình An, mà Tào Quýnh cũng đã đến tuổi sắp xếp thông phòng, theo lý bà nên tránh hiềm nghi, Tào Đình An hỏi bà như vậy, chẳng lẽ muốn hỏi tội bà?
Tào Đình An cười, lấy tay lôi bà vào trong lòng: "Quy củ gì đó vẫn chưa bị phá hỏng, ta chỉ buồn bực là nàng vẫn luôn xem A Ngư quan trọng nhất, lần này, suýt chút nữa A Ngư đã bị lão Nhị hại, sao nàng lại không giận hắn chứ?"
Giang thị giải thích rõ ràng: "Nhị công tử có lòng tốt, không phải cố ý để A Ngư gặp nguy hiểm, hắn đồng ý chăm sóc A Ngư, thiếp cảm kích hắn còn không kịp nữa là..."
Tiểu phụ nhân dịu dịu dàng dàng, Tào Đình An càng nghe trong lòng càng thoải mái.
Ông muốn phù chính* Giang thị, ngoại trừ quan tâm việc làm sao để bà mang thai nhi tử, còn phải xem xét thái độ của hai đứa con trai. Lão Đại trầm ổn hiểu chuyện, hắn sẽ không can thiệp còn lão Nhị tuổi trẻ nông nổi, có khả năng sẽ chống đối việc di nương biến thành kế mẫu. Nhưng thông qua việc hôm nay Tào Đình An vui mừng phát hiện dường như lão Nhị cũng không ghét Giang thị.
*Phù chính: Nâng đỡ thiếp thất lên làm vợ cả.
Tiểu tử thối kia, nếu không phải hắn đã chấp nhận Giang thị thì tuyệt đối sẽ không cho Giang thị hỗ trợ bôi thuốc.
Nói cách khác, bây giờ chỉ còn thiếu một mình lão Tam mà thôi!
Nhất thời kích động, Tào Đình An ôm Giang thị đi nhanh tới giường ngủ.
Giang thị: ...
Không phải đang nói chuyện chính sự sao, sao Hầu Gia đột nhiên nghĩ tới chuyện kia rồi hả?
"Hầu Gia, một chút nữa là tới bữa cơm rồi, A Ngư sẽ đến đây." Ngã xuống giường, Giang thị có ý đồ kéo dài thời gian.
Tên đã lên dây sao có thể không bắn, Tào Đình An vừa hôn vừa cởi áo yếm của bà: "Nữ nhi đến chỗ lão Đại bên kia, không trở về nhanh vậy đâu."
Giang thị vẫn lo lắng như cũ, đáng tiếc không lay chuyển được gia chủ đành phải thường xuyên nhắc nhở ông làm nhanh lên.
Lúc A Ngư trở về, nàng phát hiện phụ thân đã tới đây, ngồi ở phòng chính dùng trà.
"Phụ thân." Giống như tất cả hài tử phạm sai lầm, trước giờ A Ngư chưa từng ngoan ngoãn mà bây giờ đã bắt đầu ngoan, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Tâm trạng Tào Đình An vui sướng, cười hỏi nữ nhi: "Hôm nay xuống ngựa suýt nữa bị thương, ngày mai còn dám học không?"
Trong lòng A Ngư còn sợ hãi, nhưng nàng mơ hồ đoán được câu trả lời mà phụ thân mong chờ.
Bởi vậy, nàng làm nũng nói: "Phụ thân dạy con, dĩ nhiên con dám."
Tào Đình An cao giọng cười ta: "Tốt, đây mới là nữ nhi ngoan của phụ thân!"
Hài tử Tào gia, dù là nam hay nữ đều phải dũng cảm kiên nghị, sao có thể bởi vì một hai lần thất bại dọa cho sợ xanh mặt?
Ở phòng trong, tay chân Giang thị mềm nhũn mà chỉnh lại quần áo, nghe tiếng nam nhân cười bên ngoài, Giang thị không nhịn được cũng cười.
Nữ nhi nói không sai, xem Tào Đình An như trượng phu tầm thường mà ở chung, bà và nữ nhi đều thoải mái hơn.
Ngày hôm sau, Tào Luyện phụ trách tiếp tục dạy A Ngư cưỡi ngựa, Tào Đình An tự mình trấn giữ, chỉ có Tào Quýnh đáng thương bị nhốt ở thư phòng, vò đầu bức tóc suy nghĩ cách để gom đủ một nghìn chữ cho bản kiểm điểm, mà còn không thể quá qua loa, mỗi chữ đều phải chân thành, cảm động lòng người, mới có thể tranh thủ lừa gạt Hầu gia lão tử của hắn.
Lúc mặt trời lặn, A Ngư đã dám một mình cưỡi ngựa đi vòng quanh rồi.
Còn về Tào Quýnh, sau khi lật tới lật lui vô số bản nháp, rốt cuộc đã viết xong một nghìn chữ.
Tào Đình An thật sự xem hết một lần, để bản kiểm điểm của nhi tử ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Nghe nói hôm qua Đại ca đánh con hả?"
Sau mông Tào Quýnh lập tức cảm thấy căng cứng, nhưng không dám bướng bỉnh, nói: "Nhi tử phạm sai lầm, Đại ca cần phải dạy dỗ như vậy."
Tào Đình An hài lòng gật đầu, chuyện này có liên quan đến Đào viện, ông đánh nhi tử, sợ nhi tử giận chó đánh mèo lên người mẫu tử Giang thị, không đánh thì lại quá lời cho tiểu tử thối này, may mà lão Đại không khiến ông thất vọng.
"Uhm, coi như con hiểu chuyện."
Cuối cùng đã qua ải, Tào Quýnh nhẹ nhàng thở phào.
Tào Đình An nghĩ nghĩ, phân phó nói: "Chờ thương thế con tốt lên, chọn một ngày tốt mang A Ngư đến vùng ngoại ô cưỡi ngựa giải sầu, muội muội con mới học cưỡi ngựa, con phải trông coi cho kỹ, lần này mà lại có chuyện coi ta có cắt chân của con hay không."
Đây là cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, Tào Quýnh mừng rỡ, lập tức đảm bảo nói: "Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ muội muội thật tốt!"
Tào Đình An tin tưởng nhi tử.
Nhưng mà ông vẫn phái mấy người hộ vệ đi theo nên đã dặn dò Lưu tổng quản một phen.
Do vậy, ngày đầu tiên Tào Quýnh khôi phục mũi bình thường lại, lúc hắn hào hứng muốn dẫn muội muội ra ngoài, Lưu tổng quản lập tức dẫn bốn hộ vệ thân thể cường tráng tới, khom người cười xòa: "Nhị công tử, Hầu gia sai bọn họ đi chung với Tứ cô nương."
Tào Quýnh nhìn muội muội ngồi trong xe ngựa, đã có bài học lần trước nên hắn không tự cho mình là giỏi, bình tĩnh hòa nhã chấp nhận sắp xếp của phụ thân.
Hai huynh muội muốn