Chương 36
Editor: Hardys
Sau khi A Ngư rời khỏi hòn non bộ không lâu thì gặp được Từ Khác.
Tuy váy sẽ không rơi xuống nhưng A Ngư vẫn không tự nhiên như cũ, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Từ Khác.
Nàng lại không biết dáng vẻ hiện tại của nàng là gì, vẻ mặt kinh hoảng, tóc tai hỗn độn, trên mép váy vẫn còn dính chút bụi đất.
Chú ý tới đôi mắt hơi sưng đỏ của nàng, tim Từ Khắc lập tức xoắn chặt lại.
Lúc tất niên Tứ ca có tặng cho hắn một bộ tiểu thuyết, bên trong có chuyện về mỹ nhân và thư sinh ở vườn hoa dưới ánh trăng, cũng có vài chuyện chơi bời trăng hoa không nên xem nhưng khiến thiếu niên không nhịn được mà đọc kỹ từng trang, ví dụ như công tử ăn chơi trác táng vừa ý tiểu cô nương nên dùng chút thủ đoạn cưỡng ép tiểu cô nương rơi vào tay hắn, mà A Ngư trước mắt rõ ràng là dáng vẻ mỹ nhân bị làm nhục mà Từ Khác tưởng tượng.
"A Ngư, ai bắt nạt muội hả?" Thân thể run run, Từ Khác ôm một tia hy vọng trong lòng mà hỏi.
A Ngư đã bình tĩnh hơn so với lúc bị đứt thắt lưng, nàng cúi đầu, lời nàng nói có bảy phần thật ba phần giả: "Vừa rồi Đại cô nương cố ý đẩy muội ngã một cái, còn kêu muội biến đi, muội không dám đắc tội nàng ta nên mới lén trốn, vốn định trực tiếp quay về Tây viện, nhưng đi tới đi lui đã bị lạc đường, nãy giờ mới tìm được đường ra."
Từ Khác nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, thì ra tóc nàng lộn xộn là do bị té ngã, ch ảy nước mắt là vì bị uất ức.
Sau khi cảm thấy may mắn, Từ Khác bắt đầu phẫn nộ, nhìn về phía rừng Hải Đường mà nói: "Muội ấy khinh người quá đáng, A Ngư đi theo ta, ta bắt muội ấy xin lỗi muội."
A Ngư cười khổ, rũ mắt xuống nói: "Muội xin nhận lòng tốt của Lục biểu ca, nhưng thân phận nàng tôn quý, muội không muốn có thêm chuyện."
Nói xong, A Ngư gật đầu với Từ Tiềm, bước chân nhanh hơn dự định muốn rời khỏi.
Từ Khác theo bản năng mà đứng ngăn trước mặt nàng.
Cuối cùng A Ngư cũng nhìn hắn một cái, trong ánh mắt chỉ có nghi ngờ và né tránh.
Từ Khác khó chịu, nhỏ giọng hỏi nàng: "A Ngư, sao muội không nói chuyện với ta?"
Từ Khác còn nhớ rõ, trước kia lúc A Ngư mười một tuổi rất thích hắn, mỗi lần tới phủ Trấn Quốc Công đều đi theo hắn dạo chơi xung quanh, lúc bị Từ Quỳnh ức hiếp thì lập tức trốn sau lưng hắn, sợ hãi mà cầm lấy tay hắn. Nhưng từ khi biểu thúc tặng Phi Nhứ cho nàng, A Ngư lập tức đối xử với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí nàng còn bày vẻ mặt tươi cười với Tứ ca, Ngũ ca còn nhiều hơn với hắn.
Về vấn đề này, A Ngư không có cách nào giải thích được.
Nàng không thể nói những việc từng trải của hai người ở kiếp trước, cũng không thể nói Dung Hoa trưởng công chúa vô cùng căm hận nàng, nói vậy có thể khiến hắn nghi ngờ nàng châm ngòi quan hệ giữa mẫu tử hắn, nhưng một khi để Dung Hoa trưởng công chúa biết được, Dung Hoa trưởng công chúa sẽ khiến mọi việc càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Không có cái cớ thích hợp, A Ngư đành phải quay đầu lại nói: "Chúng ta đều đã trưởng thành, vẫn nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn."
Từ Khác sửng sốt.
A Ngư nhân cơ hội mà vượt qua hắn, vội vàng rời khỏi.
Từ Khác nhanh chóng xoay người, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của A Ngư, dường như không muốn ở lại cùng hắn dù chỉ một giây.
Tránh hiềm nghi sao?
Tâm trạng Từ Khác bỗng chốc trở nên phức tạp.
Nếu như lời nàng nói, bọn họ đều đã lớn, thật sự nên tránh hiềm nghi, nhưng Từ Khác thích nàng mà, không tìm cơ hội gặp nàng thì làm sao hắn có được lòng nàng đây?
--
Liên quan đến danh dự của bản thân, A Ngư quyết định giấu giếm các trưởng bối việc này, nhưng Bảo Thiền là người bên cạnh nàng, A Ngư muốn giấu cũng không thể giấu được.
"Nàng ta khinh người quá đáng!"
Nắm chặt nửa đoạn thắt lưng bị đứt của chủ tử, Bảo Thiền tức giận tới mức méo miệng: "Người như nàng ta cũng xứng làm Thái tử phi sao? Không được, nô tỳ thật sự nuốt không trôi cục tức này, cô nương nghe nô tỳ đi, lập tức tiến cung thỉnh Hoàng Hậu nương nương trực tiếp giải quyết chuyện này, tốt nhất là khiến cho Hoàng Thượng cũng biết chuyện này, nô tỳ không tin Hoàng Thượng sẽ nhận loại con dâu như nàng!"
Sao A Ngư lại không tức giận chứ?
Nhưng A Ngư càng hận Kiến Nguyên Đế giết cả nhà nàng, càng hận Thái tử làm bộ làm tịch giúp Kiến Nguyên Đế diễn tiết mục phụ tử bất hòa, cho nên, so với việc đổi Từ Quỳnh để Thái tử cưới được một vị Thái tử phi dịu dàng nhã nhặn, thì A Ngư thà để cho Từ Quỳnh gả tới rồi làm loạn Đông cung của Thái tử còn hơn. Hơn nữa, theo A Ngư được biết, trước lúc phụ thân và huynh trưởng chết trận, ngoài mặt Thái Tử rất sủng ái Tào Doanh, khiến cho Từ Quỳnh bực tức mỗi ngày, phải đi tranh giành tình cảm nhiều năm.
Còn nữa, Từ Quỳnh là Từ gia cô nương, nếu bởi vì A Ngư mà dẫn tới việc Từ Quỳnh mất đi vị trí Thái tử phi, vậy trên dưới Từ gia có khả năng sẽ ghi thù với nàng.
"Nếu thật sự như vậy, Hầu phủ chúng ta phải kết thù với phủ Trấn Quốc Công rồi." A Ngư thấp giọng nhắc nhở Bảo Thiền.
Bảo Thiền kinh hãi, cẩn thận ngẫm nghĩ, thật đúng là không thể cáo trạng Từ Quỳnh!
"Vậy thì phí công để nàng ta khi dễ rồi hả?" Bảo Thiền không cam lòng mà cắn răng.
A Ngư bỗng nhiên nghĩ tới Từ Tiềm.
Tính tình hắn chính trực, cho dù hiện giờ chưa thích nàng, chắc cũng sẽ nghĩ biện pháp trừng phạt chất nữ thiếu đức hạnh nhỉ?
Quả thật Từ Tiềm muốn trừng phạt chất nữ.
Nhưng hắn vì danh dự của A Ngư mà suy nghĩ.
Vào lúc xế chiều, Từ Tiềm đến Tùng Hạc Đường.
Từ lão thái quân đang chơi đùa với chim Họa Mi mà bà nuôi, thấy nhi tử đến, bà nhìn con chim đang nhảy tưng tưng trong lòng và hỏi: "Thân thể ra sao rồi?"
Từ Tiềm nói: "Đã không có gì đáng ngại, mẫu thân, con có chuyện muốn nói với người."
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, Từ lão thái quân kinh ngạc buông lồ ng chim ra.
Phương ma ma đã dẫn bọn nha hoàn lui ra ngoài.
Từ Tiềm đỡ mẫu thân ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề: "Mẫu thân, lúc sáng con đến hoa viên giải sầu, vô tình gặp Tứ cô nương Tào gia đang khóc trộm ở phía sau hòn non bộ, đi tới hỏi mới biết là chuyện tốt do Quỳnh Nhi làm ra."
Từ lão thái quân im lặng lắng nghe, càng nghe mày càng nhíu chặt lại.
Nói xong, Từ Tiềm nghiêm túc nói: "Mẫu thân, Quỳnh Nhi lòng dạ nhỏ nhen như vậy, nếu chúng ta cứ mặc kệ không dạy dỗ nàng, sau khi tiến cung sợ nàng chỉ biết xông xáo càng gây thêm nhiều tai họa."
Từ lão thái quân gật đầu, lăn lăn phật châu trên cổ tay rồi nói: "Con nói rất đúng."
Lão thái quân sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là đang suy nghĩ nên trừng phạt chất nữ như thế nào.
Từ Tiềm nghĩ nghĩ, nhấn mạnh nói: "Mẫu thân nên phạt Quỳnh Nhi trễ một chút, nếu bây giờ phạt liền, con sợ nàng ta cho rằng Tứ cô nương tố cáo, càng ghi hận Tứ cô nương nhiều hơn."
Từ lão thái quân đã sống hơn nửa đời người, sao lại không hiểu đạo lý này?
"Yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán." Từ lão thái quân giận dữ nói.
Thật ra dựa theo ý của nàng, tính tình Đại chất nữ kiêu căng, lỗ m ãng, dễ xúc động, vốn không thích hợp gả vào Đông cung, chắc chắn Kiến Nguyên Đế cũng biết tính tình của chất nữ, nhưng Kiến Nguyên Đế muốn thông qua chuyện phong nữ tử Từ gia làm Thái tử phi để thể hiện sự kính trọng và cảm tạ đối với vị cô cô là bà, Đế Vương người ta vì danh tiếng tốt mà ngay cả nhi tử cũng phải chịu uất ức, sao Từ lão thái quân có thể chủ động từ chối hôn sự này?
Bà chỉ có thể bày tỏ sự