Chương 105
Editor: Hardys
Ngày 22 tháng hai là sinh nhật một tuổi của Nguyễn Nguyễn.
Nhưng mà dường như Nguyễn Nguyễn sinh ra không đúng thời điểm, khi đầy tháng là quốc tang của Trang Văn Thái Tử nên không thể làm lớn, bây giờ một tuổi lại bởi vì Từ gia đang chịu tang Từ Diễn nên cũng không thể làm lớn, thậm chí ngay cả năm phòng ở phủ Trấn Quốc Công tụ tập lại để chúc mừng sinh nhật Nguyễn Nguyễn cũng không được.
Đây chính là một tuổi đó.
A Ngư có hơi tủi thân dùm nữ nhi.
Nguyễn Nguyễn là thịt trong tim nàng, A Ngư thà rằng để mình bị uất ức cũng không muốn nữ nhi phải bỏ lỡ sinh nhật một tuổi.
Nhưng mà tình thế bắt buộc, A Ngư chỉ có thể lén lút lấy xiêm y đã chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của nữ nhi, các vật nhỏ để chọn đồ vật đoán tương lai ra, lặng lẽ quan sát một lần rồi lại lần nữa, xem đã mắt rồi thì lén lút cất lại.
Trước sinh nhật Nguyễn Nguyễn một ngày, Từ lão thái quân chống gậy đến Xuân Hoa Đường.
"Mẫu thân mau vào trong ngồi."
A Ngư cười đỡ Lão thái quân đi vào trong cùng nàng.
Võ quan không cần chịu tang toàn bộ tang kỳ, triều đình sẽ dựa vào quan hệ của quan viên và người chết mà cho một thời gian nghỉ nhất định, giống như trường hợp Từ Tiềm có ca ca chết, chỉ cho nghỉ một tháng, cho nên tuy Từ Tiềm còn đang trong thời gian chịu tang, nhưng đã sớm tiến cung làm việc rồi.
Lúc Nguyễn Nguyễn đang nghỉ trưa, chỉ có hai người A Ngư và bà bà ngồi nói chuyện cạnh giường nhỏ.
Yêu thương của Từ lão thái quân đối với tôn nữ không hề ít hơn A Ngư, sinh nhật một tuổi của Nguyễn Nguyễn không thể làm lớn, Từ lão thái quân cũng cảm thấy tiếc nuối.
"Vì để phòng tránh miệng lưỡi thiên hạ, ngày mai ta sẽ không đến đây, đây là lễ vật sinh nhật ta chuẩn bị cho Nguyễn Nguyễn, con cất kỹ trước, sáng mai đeo cho nàng."
Từ lão thái quân trìu mến nói, Phương ma ma bên cạnh cũng bưng hộp vuông đến trước mặt A Ngư.
Bên trong là một cái khóa trường mệnh bằng vàng được khảm ngọc thạch lên.
Phương ma ma giải thích nói: Ngũ phu nhân, đây là khóa trường mệnh mà Lão thái quân đã đeo trong tiệc sinh nhật một tuổi đó, trong phủ nhiều con cháu như vậy, Lão thái quân chưa từng tặng cho ai, đặc biệt lưu giữ vì nhi nữ của người và Ngũ gia đó."
Vậy phần lễ vậy quá quý trọng rồi!
A Ngư vừa mừng vừa lo, nhìn gương mặt trìu mến của Từ lão thái quân, đột nhiên không biết nói gì mới tốt.
Từ lão thái quân vỗ vỗ tay của nàng, cười nói: "Thứ này là cho Nguyễn Nguyễn, con không cần vì thứ này mà nói lời khách sáo với ta, năm nay không còn cách nào khác, sang năm lúc Nguyễn Nguyễn làm sinh nhật hai tuổi, lúc đó chúng ta lại tổ chức lớn cho nàng, rồi mời cả nương và phụ thân con đến, làm một buổi tiệc thật hoành tráng."
Lão thái quân dùng cả tấm lòng để đối xử với nàng, A Ngư không khách khí nữa, trêu ghẹo nói: "Người bất công với tụi con như vậy, sau này nhị tẩu sẽ nói lời châm chọc rồi."
Từ lão thái quân cười tít mắt, chỉ chỉ vào chóp mũi A Ngư: "Ai bảo nàng ấy không bằng A Ngư, khiến người khác phải thiên vị chứ."
Tâm sự một chút về việc nhà, Từ lão thái quân phải quay về, A Ngư tiễn người về tới thẳng Tùng Hạc Đường, rồi mới quay về viện.
Buổi chiều Từ Tiềm về phủ, A Ngư kêu hắn vào phòng trong, tựa như khoe vật quý báu mà lấy khóa trường mệnh ra, hỏ hắn: "Đoán thử xem, ai tặng cho Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta?"
Từ Tiềm nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, cười: "Mẫu thân?"
A Ngư sửng sốt, sau đó chu miệng: "Sao chàng đoán được chứ?"
Hắn đoán chuẩn như vậy, A Ngư còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi hắn đoán sai.
Từ Tiềm kéo tiểu thê tử đang chu miệng lên đùi rồi ôm vào lòng, cúi đầu nói bên tai nàng: "Nếu mà do nhạc phụ nhạc mẫu đưa, tuy nàng vui vẻ, nhưng nàng sẽ cảm thấy đó là thứ nàng nên có, chỉ có vật mẫu thân đưa, hơn nữa ta chắc chắn khóa trường mệnh này phải có ý nghĩa vô cùng đặc biệt thì nàng mới có thể hưng phấn tới như vậy."
Nghe Từ Tiềm nhẹ nhàng phân tích, hơi thở ấm áp của hắn phà lên vành tai trắng nõn của A Ngư, cũng phà vào trong tim nàng, khiến lòng nàng nổi những gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Hai người thành thân lâu như vậy, nơi nào là điểm nhạy cảm của A Ngư, Từ Tiềm đã biết rõ từ lâu.
A Ngư cũng đoán được là hắn cố ý.
"Chàng thông minh nhất rồi."A Ngư hừ hừ, ôm cái hộp chạy ra ngoài.
Dù sao cũng đang trong thời gian chịu tang, đôi phu thê cũng bớt phóng túng hơn bình thường, cách năm sáu ngày mới ân ái một lần.
Từ Tiềm thong thả bước tới, tiết lạnh mùa xuân hơi se lạnh, A Ngư mặc một bộ đồ mỏng manh, trong màn lụa đều là một mùi hương thơm ngát của nàng.
Từ Tiềm hít một hơi thật sâu.
Xong việc, A Ngư buồn ngủ mà xác nhận với hắn: "Ngày mai chàng ở nhà hả, xin nghỉ trong cung sao?"
Từ Tiềm: "Ừ"
Nữ nhi một tuổi không được đãi tiệc vốn vô cùng uất ức, hắn làm phụ thân sao có thể vắng được đây?
Sáng ngày thứ hai, phòng bếp cố ý làm một chén mì trường thọ cho Nguyễn Nguyễn.
A Ngư ôm Nguyễn Nguyễn, do Từ Tiềm đút ăn.
Nguyễn Nguyễn có sáu cái răng trắng, Từ Tiềm dùng thìa xắn mì sợi thành từng đoạn ngắn, rồi lại đút cho nữ nhi ăn.
Nguyễn Nguyễn há mồm chờ ăn, "ùm" một cái mà ngậm chặt nửa cái thìa trước mặt, đáng tiếc phụ thân xem nhẹ sức ăn của nữ nhi, chỉ đút một ít mì sợi.
Ăn chưa đã, Nguyễn Nguyễn với tay cầm muỗng muốn tự ăn.
Từ Tiềm có ý muốn tiếp tục đút nữ nhi ăn, nhưng Nguyễn Nguyễn không quan tâm, dây dưa một hồi lâu sau, tiểu nha đầu ngửa đầu về phía sau có ý muốn khóc.
"Đây đây đây, của con đây." Từ Tiềm thỏa hiệp trong nháy mắt.
Nước mắt Nguyễn Nguyễn cũng nhanh chóng thu lại, cầm lấy chén nhỏ mà cười ha ha bắt đầu ăn, vừa ăn vừa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi.
Từ Tiềm hoàn toàn thua nữ nhi rồi.
"Bình thường cũng đút cơm như vậy sao?" Ngồi vào một bên, Từ Tiềm bất đắc dĩ hỏi.
A Ngư cười: "Có cơ hội là sẽ bắt, lúc trước còn quậy hơn bây giờ, thức ăn vương vãi ra đầy đất."
Từ Tiềm nhìn hai bàn tay nhỏ dính đầy mì của nữ nhi bướng bỉnh, quyết định bây giờ cứ nuông chiều nữ nhi trước, đợi nữ nhi ba bốn tuổi có thể nghe hiểu hắn nói gì rồi thì hắn sẽ dạy nữ nhi đi vào nề nếp.
Nguyễn Nguyễn không biết phụ thân đang bừng bừng quyết tâm, chỉ vui vẻ ăn thôi.
Sau khi ăn xong, đôi phu thê ôm Nguyễn Nguyễn đến Hoa viên nhỏ ở Xuân Hoa Đường, tạm thời đi dạo ngắm xuân ở đó, chờ tới giờ lành buổi trưa, bọn họ lại ôm nữ nhi về phòng, lén lút mua một bộ lễ phục đỏ thẫm, chọn đồ vật đoán tương lai.
Từ Tiềm đã sớm không coi Từ Diễn như huynh trưởng, sao lại vì Từ Diễn mà không cho nữ nhi chọn đồ vật đoán tương lai chứ?
Cành hoa Mai kiều diễm, Từ Tiềm ngắt lấy một đóa, gắn lên đầu nữ nhi.
Nguyễn Nguyễn ngửa đầu cười với phụ thân, sau đó nhấc cánh tay nhỏ lên, nhanh chóng hái hoa Mai phụ thân đưa cho nàng xuống.
Từ Tiềm: ....
Nữ nhi bướng bỉnh lại không thích ăn diện như vậy, rốt cuộc tính tình giống ai vậy?
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, đột nhiên Bảo Thiền chạy tới, cười: "Ngũ gia, phu nhân mau trở về thôi, Hầu gia và phu nhân bọn họ đã tới rồi!"
A Ngư vừa vui vừa sợ, hiện tại phủ Trấn Quốc Công không hề đãi khách....
Chắc chắn phụ thân khăng khăng muốn gặp mặt ngoại tôn nữ trong ngày sinh nhật, tính tình phụ thân nóng nảy, sao mẫu thân có thể ngăn được?
A Ngư dở khóc dở cười nhìn về phía Từ Tiềm.
Từ Tiềm hiếm khi có một lần không ghét bỏ nhạc phụ của hắn, ôm nữ nhi xoay người, vừa đi vừa nói: "Ngoại công đến đây, phụ thân ôm Nguyễn Nguyễn đến gặp ngoại công nha."
Nhưng mà phu thê Tào Đình An đã đến thỉnh an Từ lão thái quân trước rồi.
"Lão thái quân, tối hôm qua ta mơ thấy người, hôm nay cố ý đến thăm người."
Nhìn thấy Từ lão thái quân, Tào Đình An ngồi trên xe lăn, cười đùa nói.
Giang thị cực kỳ xấu