Chương 7
Editor: Hardys
Tào Luyện và các tướng sĩ tạo nên một trận đánh vô cùng đẹp mắt ở Vân Châu, Kiến Nguyên Đế phái Tri phủ và Tham tướng mới đến nhậm chức, đại quân lập tức lên đường về Kinh.
Trấn áp phản quân vô dụng không mất bao nhiêu thời gian nhưng bởi vì Vân Châu ở tận phía Tây Nam xa xôi, đại quân đi tới đi lui, dù đi nhanh nhất cũng tốn ba tháng.
Khi đến Kinh Thành đã là cuối tháng hai rồi, thời tiết mùa xuân hơi se lạnh, bụi cỏ cũng bắt đầu xanh.
Đường dài mênh mang, lúc này Tào Luyện không cưỡi ngựa mà ngồi trong xe để giảng giải binh pháp cho Quý Minh Phượng đang giả danh làm gã sai vặt.
Quý Minh Phượng học rất chuyên tâm.
Tào Luyện thích đùa cợt nàng: "Sao nào, nàng thật sự muốn làm nữ tướng quân sao?"
Quý Minh Phương không để ý lời trêu chọc của hắn nhưng Tào Luyện hỏi rất nhiều lần khiến nàng cảm thấy phiền, nàng dứt khoát đáp trả: "Đọc cái gì thì muốn trở thành cái đó sao? Học trò trong thiên hạ đều đọc đạo Khổng Mạnh*, ta cũng đâu thấy tất cả bọn họ đi làm Khổng Tử và Mạnh Tử đâu chứ."
*Đạo Khổng Mạnh: tư tưởng và chủ trương của Khổng Tử và Mạnh Tử.
Tào Luyện cười mà không nói.
Vui đùa thì vui đùa nhưng Tào Luyện thật sự nhìn ra Quý Minh Phượng có thiên phú làm nữ tướng quân.
Đến nay, Quý Minh Phượng đã học võ được một năm, võ công của nàng không bằng hắn nhưng không hề kém hơn tướng sĩ phổ thông.
Tựa như nhặt được viên ngọc chưa được mài giũa, Tào Luyện nổi lên lòng yêu tài năng của Quý Minh Phượng
Mà viên ngọc này lại là người bên gối, Tào Luyện càng nghĩ càng muốn nhiều thứ hơn.
Phủ Trấn Quốc Công có thể có một Từ lão thái quân, tại sao phủ Bình Dương Hầu không thể có Tào lão thái quân?
Tào thế tử tuổi còn trẻ thế mà đã nghĩ đến lúc mình thành lão Hầu gia.
Nếu Quý Minh Phượng không thiên phú luyện võ hoặc nghị lực bền bỉ thì Tào Luyện sẽ không toát ra ý niệm này. Nhưng biểu hiện của Quý Minh Phượng đã chứng tỏ cho Tào Luyện thấy rằng nàng xứng làm chính thê của hắn.
Trước khi đại quân vào Kinh, Tào Luyện đã sai Trần Lưu đi làm một việc.
Trần Lưu dồn roi thúc ngựa chạy về Kinh Thành trước, hắn ta đuổi hai nha hoàn thông phòng ở hậu viện thay chủ tử.
Hai nha hoàn thông phòng này đã thất sủng một thời gian dài, bây giờ được nhận tiền đuổi việc, hai nàng vẫn rất vui vẻ, không hề gây ra bất cứ rắc tối nào.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Trần Lưu trở về bẩm báo.
Lúc này Tào Luyện mới nói với Quý Minh Phương đang say sưa đọc sách: "Nàng muốn học binh thư nhưng ở biệt viện không ai dạy nàng. Chi bằng nàng theo ta hồi phủ bằng thân phân gã sai vặt, lúc ta ở thư phòng xem binh thư sẽ mang nàng theo, những lúc khác nàng cứ đợi ta ở hậu viện, chỉ cần nàng không gây chuyện thì không ai biết nàng ở đó."
Quý Minh Phượng nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Tào Luyện lại nói: "Trần Lưu và Ngô Đồng đều ở đó, việc luyện võ của nàng sẽ không bị trì hoãn."
Quý Minh Phượng vẫn hơi do dự, một khi đã vào Hầu phủ, sau này nàng muốn rời phủ e là khó càng thêm khó.
Tào Luyện cười nói: "Yên tâm, tới khi nàng cảm thấy nàng không cần học nữa, ta sẽ cho nàng quay về biệt viện."
Lời này rất hợp ý Quý Minh Phượng nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tào Luyện, nàng cảm thấy Tào Luyện dường như đang có âm mưu gì đó.
Chỉ có điều, ai bảo bên phía Tào Luyện có thứ hấp dẫn được nàng chứ?
Cứ như vậy, Quý Minh Phượng cải nam trang vào ở hậu viện của Tào Luyện.
Ban ngày Tào Luyện đi làm quan, Quý Minh Phượng dùng thời gian đó luyện võ, nàng dùng nửa ngày còn lại để nghiên cứu binh thư, tới chỗ nào không hiểu thì đợi Tào Luyện trở về và giải thích cho nàng nghe.
Trần Lưu là một sư phụ tốt, Quý Minh Phượng cũng đã từng trải qua giai đoạn đặt nền tảng ban đầu cho nên nửa năm sau, kiếm thuật và đao pháp của Quý Minh Phượng đều có chút thành tựu, nàng đã có thể đối phó với hai ba tên hộ vệ tầm thường.
Những binh thư Tào Luyện đưa cho Quý Minh Phượng, nàng cũng đã đọc gần xong hết chỉ còn một quyển cuối cùng.
Lúc nàng đọc xong quyển cuối cùng này cũng là lúc Tứ cô nương phủ Bình Dương Hầu đồng thời cũng là muội muội A Ngư của Tào Luyện xuất giá, nàng ấy gả cho Từ ngũ gia phủ Trấn Quốc Công.
Năm đó, Quý Minh Phượng trốn vào trong xe ngựa của Tào Luyện, nàng đã từng gặp A Ngư một lần. Trong ấn tượng của nàng, A Ngư là một tiểu cô nương vô cùng ngoan ngoãn và xinh đẹp.
Hầu gia cưng chiều Tứ cô nương, hạ nhân trong Hầu phủ đều bận rộn chuẩn bị cho ngày xuất giá của Tứ cô nương, bầu không khí ngập tràn sự vui mừng.
Ngay cả Quý Minh Phượng luôn chuyên tâm tập võ và ru rú trong hậu viện của Tào Luyện cũng nghe nói đến.
Quý Minh Phượng không khỏi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, lúc này nàng mới chợt nhận ra mình đã làm nữ nhân của Tào Luyện hai năm.
Hai năm qua, Tào Luyện dạy nàng rất nhiều điều. Quý Minh Phượng tận mắt thấy thân thủ tuyệt diệu của Tào Luyện cũng tận mắt thấy khí thế của hắn trên chiến trường. Nàng được Tào Luyện giảng dạy binh pháp nửa năm, có đôi khi Tào Luyện bày bàn cát dạy nàng bài binh bố trận, thái độ hắn nghiêm túc ngoài dự đoán của nàng. Quý Minh Phượng không rõ tình cảm của mình đối với Tào Luyện là gì nhưng lúc Tào Luyện ôm chặt nàng vào ban đêm, nàng cũng không còn kháng cự như lúc đầu, thậm chí là tình nguyện.
Song, nàng không thể cứ như vậy với Tào Luyện cả đời, hắn có thân phận của hắn, nàng chỉ là một con sói nhỏ được hắn nuôi trước khi… hắn lấy thê tử mà thôi.
Quý Minh Phượng quyết định, chờ sau khi Tứ cô nương xuất giá, nàng sẽ thương lượng với Tào Luyện chuyện đưa nàng về ở biệt viện lại. Hiện tại, Hầu phủ bận rộn chuẩn bị cho việc vui của Tứ cô nương, nàng nói sẽ làm hỏng tâm trạng của Tào Luyện, hắn cũng sẽ không đồng ý.
Vào ngày A Ngư xuất giá, Tào Luyện tiễn muội muội đến phủ Trấn Quốc Công. Chạng vạng, hắn đã uống một bụng rượu ở bên kia, sau khi trở về thì ói một trận.
Tào Luyện say bét nhè, hắn đến hậu viện, đương nhiên Quý Minh Phượng phải chăm sóc.
Ói xong rồi, Tào Luyện nằm lên giường.
Quý Minh Phượng giúp hắn cởi y phục, mùi rượu trên người hắn thật sự rất khó ngửi, Quý Minh Phượng bưng nước ấm đến lau người giúp hắn.
Tào Luyện nói khát nước.
Quý Minh Phượng lau cổ cho hắn xong thì đi rót trà giải rượu.
Uống một chén không đủ, Quý Minh Phượng dứt khoát cầm cả ấm trà đến.
Tào Luyện uống "ừng ực" hơn nửa bình.
Uống xong không bao lâu, hắn đẩy Quý Minh Phương ra rồi thất tha thất thểu đi ra phòng ngoài.
Quý Minh Phượng dọn dẹp đồ đạc trong phòng trước.
Lúc Tào Luyện tắm xong quay lại thì đã tỉnh táo hơn một chút, hắn đứng cho Quý Minh Phượng lau người giúp.
Quý Minh Phượng lau chùi vài cái thì Tào Luyện đột nhiên cởi bỏ dây lưng, nhìn Quý Minh Phượng và nở nụ cười nhàn nhạt: "Đã lau người một lần rồi."
Quý Minh Phượng cũng cười lại rồi nàng ném khăn lên người hắn.
Tào Luyện bật cười, túm chặt cổ tay Quý Minh Phượng và đẩy nàng lên giường, sau đó nhào về phía nàng tựa như sói đói.
Quý Minh Phượng ghét bỏ mùi rượu trong miệng hắn, làm gì thì làm cũng không cho hắn hôn.
Tào Luyện nhất định phải hôn cho bằng được.
Trước kia hắn có thể sử dụng biện pháp thô bạo để khống chế Quý Minh Phương, tiếc là bây giờ thân thủ nàng không tệ, dù không bằng Tào Luyện nhưng nàng dốc toàn lực phản kháng. Tào Luyện vừa mới đụng vào môi nàng một cái thì đột nhiên bị nàng lên gối vào bụng một cái, suýt chút nữa khiến hắn ói ra hết toàn bộ rượu.
Tào Luyện bị đau, đau tới mức ôm bụng đứng thẳng dậy, hắn trừng mắt với nữ tử dưới thân rồi chửi thề một câu: "Mẹ nó! Nàng thật sự dám đánh ta!"
Quý Minh Phượng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tào Luyện không vui, tức giận tới mức mặc lại y phục rồi bỏ đi.
Quý Minh Phượng nhìn chằm chằm đầu giường.
Không lâu sau, Quý Minh Phượng hạ màn xuống rồi ngủ.
Tào Luyện ngủ không được, hắn rất