Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Lý lão khỏi bệnh


trước sau

“Lý lão, nào, mau mau dùng thuốc!” Sau khi mua thuốc về, Hoàng Việt bắc thuốc lên đun, khoảng 1 tiếng sau thì hắn liền lấy thuốc ra cho Lý lão dùng.

“Cám ơn... cậu nhiệt tình quá... lão đây ngại lắm... ha ha!”

“Ha ha... Lý lão với con như là trưởng bối trong nhà... Được chăm sóc Lý lão là vinh hạnh của con... không ngại... không ngại!”

“Được... Không ngại... không ngại!” Lý lão hiền hòa cười, sau đó nhấp một ngụm thuốc, có lẽ do ông cũng đã quen với vị đắng của các loại thuốc Đông Y nên cũng không phản ứng gì nhiều, sau đó liền đem chén thuốc để xuống bàn, nằm thở dài một hơi.

“Ngày đó, trong trận chiến tranh Mậu Thân, do nguồn nước ô nhiễm, một vài chiến sĩ mang trong mình bệnh lao, từ đó lan ra cho cả quân đoàn, số người chết vì căn bệnh này nhiều không đếm xuể, nếu không phải lão nhân ta có võ nghệ trong người, biết được một chút nội công, sợ rằng cũng khó sống đến bây giờ... Chàng trai, cậu còn có sức khỏe vẹn toàn thì phải cố gắng trân trọng, một khi mắc bệnh rồi thì quả thật cuộc sống sẽ tẻ nhạt lắm!” Lý lão buồn bã kể lể.

“Vâng, Lý lão yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho người!” Hoàng Việt nói chắc như đinh đóng cột.

“Cậu có lòng là tốt rồi... À... Ưm... Sao thế này???” Bỗng nhiên, trên mặt Lý lão hiện rõ vẻ kinh ngạc.

“Sao thế Lý lão?” Hoàng Việt cũng hốt hoảng.

“Bệnh của ta... Dường như đỡ hơn nhiều rồi, không còn cảm thấy tức ngực nữa! Con, con cho lão uống thuốc gì vậy!”

“À... đó là một phương thuốc bí truyền, con kết hợp một số loại thảo dược như Sa Sâm, Thiên Môn, Sinh Địa...”

Còn chưa nói xong, Lý lão giơ tay ngăn cản: “Con không cần nói, lão chẳng biết gì về y thuật cả, nhưng bài thuốc của con quả thật có công dụng đấy, lần này phải cảm tạ con rồi!”

“Hì hì... Chỉ cần Lý lão khỏe lại là được ạ!”

“Ai lấy được con thì quả thật có phúc!” Lý lão khen làm Hoàng Việt nở cả mũi, hì hì, mà cũng đúng, bây giờ hắn phải nói là văn võ song toàn, vị cô nương nào lấy được hắn là may mắn lắm đây.

“Lý lão, mau uống hết thuốc đi... Uống xong chắc chắn bệnh của Lý lão sẽ khỏi!” Hoàng Việt đưa chén thuốc lên, Lý lão không chút do dự uống sạch.

Ông nhắm mắt lại trong chốc lát, khoảng 5 phút sau, đôi mắt mở ra, khuôn mặt thoải mái co giãn, dường như đã tốt hơn rất nhiều, ông khẽ nói: “Con cho vào dược tài phải không, lão cảm nhận được một luồng chân khí!”

“Vâng, thưa Lý lão!” Hoàng Việt gật gật đầu.

“Tốt... bữa nào phải dạy lão Thái Cực Quyền, hy vọng trong vòng 5 năm lão có thể đạt tới cảnh giới Đại Sư là lão không còn gì nuối tiếc nữa rồi!”

“Lý lão yên tâm... Chỉ cần 2 năm, con bảo đảm lão sẽ không chỉ trở thành đại sư, mà còn có thể trở thành Tông Sư!”

“Ha ha... Được vậy thì tốt... rất tốt... rất tốt!”

Hoàng Việt tiếp đó còn bắt mạch cho Lý lão, thầm vận chuyển một luồng Chữa Thương Khí vào cơ thể ông, chữa trị các vết nội thương để lại sau chiến tranh, Lý lão cũng không nói gì nhiều mà chỉ âm thầm thán phục, quả nhiên là nhân tài xuất chúng, không chỉ công lực võ công hơn người mà còn có chân khí dị chủng, chuyên dành cho chữa thương nữa!

Sau khi tiễn Lý lão về nhà, Hoàng Việt lên xe chạy qua nhà Hiểu My, hắn đã quen với việc sang nhà cô hú hí, dù đôi lúc cũng có cảm giác có lỗi khi ngoại tình, nhưng thật sự cô ta rất hấp dẫn a! Một chàng trai tuổi mới lớn như hắn làm sao có thể kiềm chế nổi! Nhất là trước bộ ngực đồ sộ đó.

“Anh tới rồi, hì hì, mau vào!” Hiểu My ra mở cửa, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi, tôn lên vóc dáng, chiếc quần thun ngắn cỡn khoe đôi chân dài khỏe khoắn, đứa em gái Thiên Di cũng cùng ra chào Hoàng Việt:

“Anh yêu, tới rồi à!”

“Im ngay, mau vào nhà!” Hiểu My cũng đã quen với tính tinh nghịch của em gái mình, cô cũng biết nó rất
mê trai, nhìn thấy Hoàng Việt mà không thích mới lạ, Hoàng Việt thì cũng có chút ngại ngần, nhưng quả thật nhìn đứa em của Hiểu My cũng rất hấp dẫn, dù nó trông rất nhỏ nhưng có chỗ hấp dẫn riêng của nhỏ đó a!

Dắt xe vào trong, Hoàng Việt vào nhà chào ba mẹ Hiểu My, ba mẹ cô cũng rất có thiện cảm với chàng trai này khi nghe Hiểu My kể đây là người có thành tích tốt nhất nhì trường, mà cậu ta cũng rất đẹp trai nữa.

Hoàng Việt lên phòng, vừa đóng cửa, Hiểu My liền trao cho anh một nụ hôn say đắm, chiếc lưỡi của hai người hòa quyện vào nhau, hắn ôm lấy eo Hiểu My, sau khi đắm đuối trong vòng vài phút, hai người tách ra, bắt đầu ngồi vào bàn học.

“Một tháng sau là kì thi học sinh giỏi Quốc Gia, em đã xin với ông em cho em được tham gia thi cùng, em sẽ thi môn Hóa, chung môn với Kiều Linh, anh nhất định phải dạy em thắng cô ta đó!”

“Ừ... ừ được rồi... Thế dạy em thắng cô ta có thưởng gì cho anh không?” Hoàng Việt cười nham hiểm.

“Cho anh sờ ngực một lần... Được chưa... Híc!” Hiểu My lí nhí nói làm tâm trạng Hoàng Việt hưng phấn dâng trào.

“Móc ngoéo... Ai nói dối là đồ con heo!” Hoàng Việt chìa tay ra.

“Okê!” Hiểu My cũng phối hợp.

Sau đó, Hoàng Việt lần lượt chỉ cho Hiểu My những mẹo vặt giải nhanh môn Hóa, cùng tổng kết giảng giải tất cả kiến thức nâng cao cho cô, Hiểu My học một hiểu mười, chỉ cần nghe qua lập tức nhớ, ghi chép nhanh gì đó, sau đó cả hai cùng nhau giải bài tập, tất cả đều là những bài tập thi học sinh giỏi các năm trước, thậm chí còn có một số đề nâng cao trong tập đề cương của tài liệu nước ngoài.

Hoàng Việt không hề keo kiệt với Hiểu My, hắn nhờ cô xuống nhà lấy một ly nước, sau đó hối đoái một quyển sách ôn thi HSG Quốc Gia môn hóa toàn tập đặc chế từ hệ thống, bỏ vào cặp, sau đó chờ Hiểu My lên thì lấy ra, làm cô vui mừng muốn chết, không ngờ Hoàng Việt lại chu đáo đến vậy, đã chuẩn bị sẵn tất cả cho cô rồi:

“Không được đưa quyển này cho Kiều Linh, được không?” Hiểu My đề nghị.

“Không được, em phải chơi công bằng!”

“Hừ... được rồi... bây giờ em không tin là mình không thể thắng cô ta!” Hiểu My tràn đầy tín niệm.

“Tốt... mau mau học đi!” Hoàng Việt cười hề hề, lấy tay vén tóc cô ấy lên, sau đó tiếp tục giảng giải.

“Cộp... cộp!” Lúc này, cửa phòng bị gõ, Hiểu My rất nhanh ra mở cửa, vừa thấy là đứa em gái Thiên Di, cô liền quát: “Mày gõ cửa làm gì?”

“Em cũng có bài muốn hỏi anh Việt, nghe nói anh Việt học giỏi lắm, phải giải cho em với!” Thiên Di tràn đầy tinh nghịch nhìn về Hiểu My, lè lưỡi ra, dường như muốn trêu tức cô, Hiểu My không thể làm gì khác hơn là cho nó vào.

Lúc này Hoàng Việt mới nhìn kỹ cô em gái này, trời ơi là trời, cô ta mặc một chiếc áo thun bó sát, vòng 1 nhô ra như muốn phá tan lớp áo vậy, đây là vô tình hay là cố tình đây, Hoàng Việt rất khó tưởng tượng nếu cô gái ấy mặc bộ đồ này ra đường sẽ làm cho đám con trai xịt máu mũi như thế nào.

“Hì hì... anh iu... anh nhìn đi đâu vậy!”

“Ách... đừng gọi anh là “Anh iu” gì đó, gọi là anh Việt đi!”

“Hì hì... em thích gọi là anh iu cơ!” Thiên Di tinh quái nói.

“Mày có tin tao không cho mày vô không, mau đổi cách gọi!” Hiểu My tức giận mắng.

“Được rồi... chị làm gì dữ quá... bộ sợ em giành chồng chị sao... anh Việt... hì hì!” Thiên Di khoái chí nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện