Tô Lạc muốn rút tay về, nhưng Nam Cung Lưu Vân khí lực rất mạnh, nàng càng giãy giụa, hắn càng cầm chặt."Ngươi cuối cùng muốn như thế nào?" Cuối cùng vẫn là Tô Lạc bất lực.
Nếu đọ sức, Tô Lạc chỉ có thể bại trận."Đến lấy tiền đặt cược, nha đầu, ngươi sẽ không cố ý chơi xấu giả bộ quên chứ?""Cái gì? Tiền đặt cược?" Tô Lạc mặt mày đơ lại, có chút khó hiểu."Nha đầu Cố ý chơi xấu, buổi chiều đã nói đặt cược tiền rồi?" Nam Cung Lưu Vân giọng điệu có chút sủng nịch.Tô Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt nói: "Tô Vãn bị phát hiện mà Tô Khê bình yên vô sự, cho nên buổi chiều trận đấu chúng ta hòa nhau, không ai thắng, xem như hòa nhau."Ai ngờ Nam Cung Lưu Vân lại duỗi ra ngón trỏ thon dài, kiên định mà lắc lắc trước mắt nàng, trong miệng cười nói, "Không, ngươi thắng bổn vương, mà bổn vương cũng thắng ngươi.
Như vậy mới đúng ." Nói xong, tay của hắn còn xoa xoa đầu nàng."Ngươi chơi xấu, không tính !" Tô Lạc đòi công bằng."Ngươi từ đầu đâu nói không được tính như vậy." Kỳ thật Tấn vương điện hạ chơi xấu chính là công khai.Tô Lạc chán nản.
Cái đồ hồ ly giảo hoạt, nếu là ở hiện đại , sẽ có rất nhiều người rơi vào bẫy của hắn à?"Ngoan, đưa tay đây." Tấn vương điện hạ ngoắc ngoắc ngón tay trắng nõn thon dài.Nàng cũng không phải tiểu Cẩu! Tô Lạc bình tĩnh khoanh tay trước ngực, cười như không mà khóe môi quyến rũ.Tấn vương điện hạ thấy nàng như vậy, mặt mày tuấn mỹ nhìn chăm chú, cặp mắt đen kia u ám, thâm thúy như đầm sâu, nhìn qua không thấy đáy ,sâu như vậy mà ngước nhìn lấy Tô Lạc.Ngay tại lúc Tô Lạc cau mày, nàng đột nhiên cảm giác được mắt hoa đầu váng , thời điểm nàng mở mắt, nàng vậy mà đã nằm trong lồng ngực của hắn, giương mắt phảng kháng lại đôi mắt xinh đẹp của ai đó.Tựa hồ, vạn năm...Tô Lạc yết hầu như là bị nghẹn, sững sờ