Do Thủy Tinh Cầu bật trả, Tô Lạc tổn thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm thấy đầu óc rầu rĩ, còn tự nhiên co lại mà đau, nàng cũng không có đem việc này nói cho Nam Cung Lưu Vân.
Trở về trong phủ, Tô Lạc nằm ở trên giường, trong đầu nhớ tình cảnh hôm nay.
Diệu kế làm Tô Vãn rơi xuống nước, lại kéo theo Tô Khê xuống cùng, làm cho hai tỷ muội nàng ta đấu đá lẫn nhau, làm cho các ả phải chịu thiệt thòi lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu không hề báo trước, đột nhiên hiện ra một khuân mặt anh tuấn.
Dung mạo tuấn mỹ Vô Song, thiên phú cực kỳ cao, võ đạo siêu cấp cường giả, hơn nữa còn là hoàng tử điện hạ tôn quý của đế quốc, đối với nàng cũng không tệ, thật muốn lại nói tiếp, Nam Cung Lưu Vân thật đúng là đối tượng không tệ.
Tô Lạc khóe môi tạo một vòng nhàn nhạt và đắng chát cười.
Cho dù Nam Cung Lưu Vân đối với nàng là thực thì sao? Lòng của nàng sớm đã vỡ thành mảnh nhỏ, hủy hoại sạch sẽ, đâu còn có thể lại yêu mến người khác?Vân Khởi, ngươi ở thế giới kia có khỏe không? Long giới chỉ bị ta nuốt vào bụng, ngươi là vĩnh viễn không có khả năng đã tìm được, ha ha, Minh tỷ sẽ tha thứ ngươi sao?Không hề báo trước, một giọt nước mắt óng ánh trên khuôn mặt lăn xuống, thấm ướt gối bông vải.
Vân Khởi trước nay chưa từng cho nàng đả kích nào, giờ đem tin tưởng của nàng hung hăng đánh nát, Tô Lạc biết , đời này muốn cho nàng lần nữa yêu một người, lại như vậy tin tưởng một người, thật sự rất rất khó khăn.
Ban đêm, bầu trời giống như bao phủ một mảnh lụa đen, mà sáng sớm trước bầu trời đêm đen kịt, giống như bị hắt vẩy một màu hồng đậm.
Trong lúc Tô Lạc lâm vào trong ngủ say, ngày hôm nay đã đến nhanh chóng.
Sáng sớm, mặt trời đỏ theo hướng đông xa xôi chậm rãi bò lên bầu trời, nắng sớm nhàn nhạt chiếu sáng, rạng mây ngũ sắc đầy trời, nhất định là một ngày tốt , nhưng nhiều người cảm thấy, hôm nay là ngày gặp nạn của Tô Lạc.
Qua đồ ăn sáng về , Lục La bỗng nhiên vội vàng chạy , trong mắt rưng rưng, mặt mang kinh hoảng.
"Tiểu thư, ngươi thế nào còn nhàn nhã bình tĩnh như vậy? Có việc lớn không tốt rồi!" Lục La bởi vì chạy gấp, không kịp thở.
Tô