Chính vào lúc này, Tô Khê từ cửa nhanh chóng bước vào, trên mặt tràn đầy sắc thái hạnh phúc.
Chỉ thấy nàng một người quần sam màu trắng nhạt, duyên dáng yêu kiều, giống như sơ hà tách ra, non nớt xinh đẹp.
Có điều không được hoàn mỹ chính là, trên người nàng đeo rất nhiều đồ trang sức hiếm có, như thể đồ trang sức đẹp mắt trong hộp tất cả đều đeo! , lộ ra hoa lệ lại tục tĩu.
Hôm nay có thể nói là ngày đại tốt lành mà Tô Khê mong chờ đã lâu.
Sáng sớm, nàng đã hưng phấn mà ngồi ở đại sảnh, đợi trái, đợi phải đợi không thấy Tô Lạc, nàng nóng vội quuas, vì vậy liền tự mình tìm tới.
Nàng đang định chế nhạo Tô Lạc vài câu, lại nhìn thấy Quế ma ma nằm trên mặt đất sống chết không rõ, trong nội tâm kinh ngạc, nàng quay đầu trợn mắt trừng trừng, đối với Tô Lạc tức giận nói: "Quế ma ma có lòng đến gọi ngươi, ngươi làm bà ta bị sao vậy?"Tô Lạc rất vô tội mà vẩy tay: "Ta không hề động thủ.
" Bất quá chỉ là một cước.
Tô Khê không nghe ra trong lời Tô Lạc nói có bẫy rập, nàng không vui mà cau mày.
"Bà ta vô duyên vô cớ ngã thành như vậy sao?" Tô Khê cả giận nói.
Ở trong mắt ả, Quế ma ma là phụ tá đắc lực của mẫu thân , hiển nhiên so với Tô Lạc, tứ tỷ tỷ không bằng rồi.
Tô Lạc làm vẻ, ngươi hỏi ta ta hỏi ai, vẻ mặt vô tội, bĩu môi, nàng do dự mà nói: "Vừa rồi quế ma ma đi tới phía trước tự mình gặp trở ngại, sau đó tự mình tự choáng , thật là rất kì lạ.
""Điều này sao có thể! Tứ tỷ, ngươi nói láo không biết ngượng mồm sao?" Tô Khê cười lạnh liên tục, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Tô Lạc tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: "Cái này ai biết được? Ngươi không tin ta cũng hết cách, quả thật gần đây trong phủ có chút kì quái , sáng nay còn nghe hạ nhân bên ngoài nói tối hôm qua ở ao hoa sen xảy ra chuyện ma quái, nghe nói con quỷ kia , mặt xanh nanh vàng, giương miệng lớn dính máu! "Chuyện ma quái