Tô Lạc lại cười tươi như ánh mặt trời, "Thái tử điện hạ nói rất đúng, thái tử điện hạ anh minh Thần Vũ, ăn nói khéo léo, phong lưu phóng khoáng, cũng không cậy mạnh hiếp yếu, cũng không khi thường kẻ yếu đuối, cũng không lạm quyền áp bức người, thần nữ đâu dám so sánh?"Thái tử lông mày cau lại, đáy mắt hiện lên tia tức giận, lại lộ ra vẻ nghiêm nghị, lạnh rét thấu xương.
Hắn không đếm xỉa tới mà vuốt tay nắm ở ghế, cười như không quay sang Tô Tử An nói, "Đại tướng quân quả nhiên là dạy bảo con gái tốt, khen khoa trương Bản cung quá rồi, Bản cung vô cùng bội phục.
"Chính miệng hắn nói là khoa trương, nhưng lời nói ra khỏi miệng, lại giống như một thanh kiếm lợi hại, đâm mạnh vào ngực Tô đại tướng quân.
Tô Tử An mặt mũi biến sắc, giơ tay, phẫn nộ quát Tô Lạc: "Còn không mau chịu tội với thái tử?"Mặt Tô Lạc lộ sợ hãi, đồng thời tỏ vẻ rất phiền muộn, nàng lườm cái tay đang giơ lên của ông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, như người vô tội mà hỏi lại: "Phụ thân, tiểu nữ nói không đúng sao? Chẳng lẽ thái tử điện hạ không anh minh Thần Vũ, không ăn nói khéo léo, không phong lưu phóng khoáng? Chẳng lẽ thái tử điện hạ ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ kẻ yếu, cậy quyền hại người?"Tô Lạc hỏi câu nào, sắc mặt Tử An lo lắng thêm câu đấy, đến cuối, sắc mặt của ông quả thật có thể nói là dùng trời sắp mưa để hình dung.
Có thể nói, Tô Lạc từng chữ nói tách ra, nghe thì là đang khen ngợi,