Tô Tử An cắn răng, muốn tức giận, rồi phát hiện chân mình đứng không vững.
Xác thực, theo lý mà nói, Tô Lạc thật sự không làm sai gì cả, nàng chỉ là bị sợ lên nói lắp! ai bảo vị kia là thái tử?Tô Tử An cuối cùng chỉ có thể bất lực mà giáo huấn nàng: "Ngày bình thường phụ mẫu ngươi dạy như thế nào? Một chút quy củ lễ nghi cũng không biết, cái gì cũng không giữ mồm giữ miệng, thái tử từ hôn là đáng đời!"Tô Lạc trong nội tâm lạnh lùng cười nhạt.
Cái gì đều không giữ mồm giữ miệng? ý này của ông chẳng phải nói tôi cái gì cũng phải thuận theo Thái tử.
.
Tô Lạc cảm thấy cực kỳ buồn cười, chắc hẳn rất nhanh thôi chuyện thái tử bất lực sẽ truyền khắp đại giang nam bắc.
Bất quá, tâm người phụ thân này thật đúng là thiên vị.
Ông không phải sớm đã biết rõ thái tử sẽ từ hôn với nàng, và sẽ lập Tô Khê sao, cố ý ở trước mặt nàng bày vẻ ấy cho ai xem? Thực xem nàng là kẻ ngu sao?Tô Lạc ra vẻ ủy khuất mà nhìn về phía Tô Tử An: "Phụ thân, thái tử điện hạ là vì con không hiểu quy củ lễ nghi, cho nên mới không quan tâm sao? Có phải con hiểu quy củ biết lễ nghi rồi, thái tử điện hạ sẽ quan tâm?"Vẻ mặt Tô Tử An bỗng nhiên cứng đờ.
Sở dĩ thái tử từ hôn, cư nhiên không chỉ như vậy, nhưng lý do kia dễ nói nhưng không dễ nghe ! Tô Tử An im lặng, phất tay áo , trên mặt có một tia thẹn quá hóa giận, "Ngươi nếu không thua kém, sẽ rơi vào hoàn cảnh như bây giờ sao? Điều này đâu có thể trách ai?"Đứa con gái này hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Lời nói ra khỏi miệng rõ ràng như trước nhu nhược, lại khiến mình thẹn.
"Nếu như con hiện tại có thiên phú linh lực đạt tới Tử cấp, phụ thân có phải sẽ coi trọng con không? Thái tử cũng sẽ không từ hôn sao?"