Tác giả: Vân Phi Mặc
Hai người trợn tròn mắt, chờ bọn họ phản ứng lại, Lâm Diệp Nhi đã đặt chúng lên xe ngựa.
"Cô nương, hảo sức lực." Tiểu ca từ đáy lòng bội phục.
Lâm Diệp Nhi cười hắc hắc, "Không có, không có, sức lực chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi."
Haha, hai vị tiểu ca khóe miệng giật giật. Cái này mà chỉ gọi là "hơn một chút", vậy thì sức của hai người bọn họ chẳng phải là bằng đứa bé hay sao.
Năm lu đồ chua, hai lần chuyển xong. Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Lâm Diệp Nhi đưa cho bọn họ một người một cây cây mía, một túi hạt dẻ nếm thử mới mẻ.
Năm lu bán ra, năm trăm lượng bạc, trong không gian còn có ba mươi lăm lu, nếu Túy Tiêu Lâu không lấy, nàng sẽ đưa tới Vận Lai Cư.
Lâm Diệp Nhi nhìn thời gian, từ trong không gian đem hạt dẻ cùng cây mía dọn lên xe, kéo về phía chợ. Chờ khi Lâm Diệp Nhi đến chợ, đường phố hai bên sớm đã bãi đầy sạp.
Nàng bày quán, một đám người đứng, vừa thấy Lâm Diệp Nhi kéo xe lại đây, hai mắt sáng rực như đèn pha.
"Cô nương, ngươi đã tới."
Một đám người phần phật xông tới.
"Cô nương, cho ta tới ba bó cây mía."
"Ta muốn mười bó."
"Cho ta một bó."
............
Mọi người sợ chính mình nói muộn quá, không có hàng mà mua.
Đối mặt một đám điên cuồng lao tới, Lâm Diệp Nhi chỉ sợ có đánh nhau, lúc đó thì phiền phức to, vội vàng nói: "Đừng nóng vội, từ từ thôi, ai cũng sẽ được mua."
囧, không ai nghe!!
Người ở phía sau vẫn tích cực chen lên phía trước kiếm miếng ăn.
Nàng thanh âm thực nhẹ, mọi người lại nghe được một cách rõ ràng, "Các ngươi còn nháo như vậy nữa, ta hôm nay liền không bán."
Một câu nói, thành công làm cho bọn họ dừng lại.
"Một hàng dọc đằng trước."
Người đi đường chỉ thấy một hàng ngũ thật dài, người không rõ nguyên do xuất phát từ tò mò tiến lên tìm hiểu, vừa hỏi một chút, những người đang chờ mua, bắt đầu kể lể về chỗ tốt của cây mía.
Cái gì lão mẫu thân chứng mất ngủ đã biến mất.
Cái gì nhi tử nhiều năm