Tác giả: Vân Phi Mặc
"Đây là cái gì?"
Hồi hương cùng thì là, Lâm Diệp Nhi thật ra không phải không hỏi thăm, mà là không có người nghe qua, gặp qua. Sau lại nghĩ đến có lẽ là thế giới này còn không có hai loại này. Kiếp trước hai thứ này cũng phải được nhập từ nước ngoài, không nghĩ tới hôm nay cho nàng gặp gỡ.
"Những thứ này là hương liệu."
"Hương liệu?" Lâm Diệp Nhi kinh ngạc, tổng chắc sẽ không phải là hương liệu mà nàng nghĩ đến đi.
Tiểu nhị nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, nghĩ tới lúc trước chính hắn cùng có biểu tình như vậy, rất có cảm giác tìm được người đồng cảm, cười nói: "Ngươi cũng cảm thấy không giống đúng không. Hương liệu nào có như vậy, xấu hoắc.
Không nói gạt ngươi, chủ nhân chúng ta vốn là chuẩn bị bán cho cửa hàng son phấn, nhưng lại không có một nhà nào chịu mua. Thứ này bỏ không ở trong tiệm hơn nửa năm, để đến mốc, cũng không có cách dùng, đặt ở trong tiệm cũng chiếm chỗ, nên đành phải vứt đi."
"Này hương liệu gọi là gì?" Nơi này có rất nhiều thứ mà tên của chúng khác xa với kiếp trước.
"Hai cái này giống nhau, một thứ gọi là hoài hương, một thứ là sơ tự."
"Tên này thật đúng là chưa từng nghe qua."
Tiểu nhị thấy nàng đối mấy thứ này cảm thấy hứng thú, không khỏi nổi máu khoe khoang, "Mấy thứ này cũng không phải thứ có ở Vân Châu Thành."
"Đó là từ đâu tới đây?" Lâm Diệp Nhi truy vấn nói.
"Những thứ này là người khác đưa cho chủ nhân chúng ta. Chủ nhân chúng ta trong lúc vô ý cứu một tiểu thương láng giềng, người nọ bị bọn cướp cướp sạch, bên người chỉ còn lại có hai thứ này, liền đem thứ này đưa cho chủ nhân chúng ta coi như tạ ơn. Nghe tiểu thương kia nói, thứ này cùng là hắn mua từ một tên man rợ nào đó."
Lúc này, trong tiệm truyền đến thanh âm không vui của chủ tiệm.
"Ở nơi đó lằng nhằng cái gì, còn không mau đi làm việc."
Tiểu nhị cũng không dám cùng Lâm Diệp Nhi nhiều lời, vác bao lên vai chuẩn bị mang đi vứt.
"Từ từ." Lâm Diệp Nhi vội ngăn lại tiểu nhị.
Tiểu nhị nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đừng náo loạn, hắn không muốn