Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Phùng chưởng quầy trong lòng vui vẻ đến chết được, mấy món này mà được bán ra ngoài, hắn đều đã có thể tưởng tượng được tửu lầu của hắn sẽ đắt khách như thế nào.
Nha đầu này thật sự làm hắn cảm thấy kinh hỉ.
Mặt khác vài vị sư phó, sau khi nếm thử, một đám ăn ngấu nghiến, tranh cướp như hổ đói.
"Không tồi, không tồi." Phùng chưởng quầy liên tục nói.
Lâm đầu bếp đối với Lâm Diệp Nhi trong lòng bội phục, lúc trước vị đầu bếp mở miệng châm chọc kia, lúc này sắc mặt đỏ lên, rất là hổ thẹn, ếch ngồi đáy giếng không phải người khác, mà là chính mình.
Phùng chưởng quầy nhìn thấy bánh rán trong tay Tiểu Đoàn Đoàn, đôi mắt sáng ngời, "Đây là?"
"Bánh rán chua, thức ăn bình thường mà thôi. Bọn họ đói bụng, làm một ít cho bọn hắn lót lót bụng, gạo và mì các thứ ta sẽ trả."
Phùng chưởng quầy cười tủm tỉm nói: "Diệp Nhi cô nương quá khách khí, chỉ là mấy món vặt này thì tiền bạc gì."
Lâm Võ thấy Phùng chưởng quầy nhìn chăm chằm mấy miếng bánh rán kia liền đưa cho hắn một khối. Phùng chưởng quầy cắn một ngụm, hương vị tuy rằng ăn ngon như những món trước, nhưng hương vị vẫn không tài nào sánh được.
Vài vị đầu bếp cũng nếm thử bánh rán, một đám đều giơ lên ngón tay cái.
Thái độ của Phùng chưởng quầy đối Lâm Diệp Nhi trở nên khác hẳn, trịnh trọng mời nàng đến sương phòng, bưng lên trà ngon.
"Diệp Nhi cô nương, tay nghề thật không sai, không biết có hay không hứng thú tới làm ở tửu lầu chúng ta, ba mươi lượng một tháng tiền công." Phùng chưởng quầy cười tủm tỉm nói.
Ba mươi lượng tiền công, đây đã là mức lương cao, cả trưởng bếp Lâm sư phó bất quá cũng chỉ hai mươi lượng bạc.
Lâm Võ đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên bị tiền công kếch xù kia làm cho bất ngờ.
Này Phùng chưởng quầy thật đúng là biết tính toán, nếu nàng đáp ứng, về sau mặc kệ làm ra món mới gì cũng không thể bán ra ngoài, không cần tính tiền, ba mươi lượng thật đúng là có lời.
Lâm Diệp Nhi mỉm cười, "Phùng chưởng quầy quá đề cao tiểu nữ, nấu ăn cũng không phải là yêu thích của ta, ta còn thích làm làm ruộng."
Ba mươi lượng đổi thành người bình thường, chỉ sợ đã đáp ứng với vận tốc của ánh sáng.
Phùng chưởng quầy không có thất vọng, hắn đã sớm nghĩ đến nàng sẽ cự tuyệt, mới vừa rồi chỉ là thuận miệng