...
Cùng lúc đó ở biệt cung, nơi Tư Trúc và Bùi Châu bị giam lỏng.
" Mẫu thân, muội muội, ta đến thăm hai người."- Lan Anh tay cầm hai chén đựng món vịt bát vị mà mẫu thân nàng yêu thích đến thăm hỏi.
" Con gái của ta thật biết thương mẹ nó. Trách phụ thân con thật vô tâm, mấy ngày rồi không thèm đến thăm ta."- Tư Trúc buồn rầu, đưa tay xoa đầu Lan Anh
Biệt cung như một ngôi nhà hoang. Xung quanh chỉ bao phủ bụi bậm, mạng nhện và rắn rết. Lần đầu đến đây, cả Tư Trúc và Bùi Châu không khỏi kinh hoàng, xém ngất đi. Nơi ở của bà ta còn thua cả một nha hoàn trong phủ! Biệt cung được thiết kế dành riêng cho những kẻ phạm trọng tội, thậm chí là quý phi hay hoàng hậu, các quan lớn phạm trọng tội đều bị nhốt ở đây.
" Mẫu thân, Châu Nhi muốn ra khỏi nơi này. Nơi đây như một cái ổ chuột vậy, thật đáng sợ."- Bùi Châu khóc lóc, ôm chầm lấy mẫu thân mình.
Nếu không vì con tiện tì Dạ Nguyệt, ta và mẫu thân đã không sống cực khổ như vậy!
Ta sẽ trã hết cho ngươi, Vương Dạ Nguyệt!
Tư Trúc hiểu tính khí của con gái mình. Nó không chấp nhận có kẻ ngồi trên đầu nó mà hưởng lạc. Cả bà ta cũng thế...
Tư Trúc kéo tay áo của Lan Anh mà nhẹ giọng, lúc này bà ta chỉ trông chờ con gái yêu này:" Lan Anh, con nghĩ cách thuyệt phục phụ thân con, để ta và Bùi Châu ra khỏi đây. Mẫu thân đã biết hối cãi lắm rồi..."
Lan Anh nhìn cảnh tượng thê thảm này mà không khói đau lòng, mẫu thân nàng xưa kia sống sung túc, lá ngọc cành vàng. Bây giờ bị đày vô biệt cung, đến cả một tiểu nha hoàn cũng lên