Cụm từ xử tử nghe như sét đánh ngang tai. Bọn chúng liền đến cầu xin dưới chân hoàng thượng:" Hoàng thượng, chúng thần cũng từng góp không ít công trạng cho triều đình, xin người hãy hạ thủ lưu tình..."
Huyền Chi Tử ngoảnh mặt làm ngơ, đưa mắt nhìn Huyết Ngôn Việt ra hiệu
"Mau đưa người đi!"- Huyết Ngôn Việt lập tức thi hành.
" Hoàng thượng..."- Lư Văn Sâm van lại cầu xin.
" Vương Dạ Nguyệt, ta có thành tro cũng không tha cho ngươi!"- Trịnh Hỏa Điều liền bị vài tên lính lôi đi. Hắn đến chết cũng không ngậm được mồm.
Huyết Ngôn Việt đưa mắt nhìn nàng ta. Người này khí chất thanh cao, khuynh đảo thiên hạ, như cao nhân ẩn thế. Dù bị đe dọa nhưng vẫn ung dung, bình thãn như vậy. Nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, còn rất trẻ. Chắc hẳn chuyện ám sát đối với nàng ta đã quá đỗi bình thường...
Bọn thích khách nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, liền run sợ mà cầu xin Huyết Ngôn Việt:" Đại nhân xin hãy hạ thủ lưu tình, chúng thần chỉ thực hiện theo mệnh lệnh..."
Dạ Nguyệt nhìn bọn chúng chỉ biết cười nhạt.
Lúc gϊếŧ ta các ngươi trông đắc ý lắm cơ mà, bây giờ lại run sợ như vậy?
Nếu sợ chết thì đừng có làm!
" Các ngươi đã sợ thì ban đầu đừng làm! Người đâu, mau kéo chúng ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tuy ám sát bất thành nhưng để các ngươi lại sẽ gây tổn hại cho dân, coi như đây là bài học cho các ngươi!"
Người này minh bạch rõ ràng, không làm ta thất vọng a...
Bọn lính liền đem bọn chúng lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tiếng kêu của bọn chúng thật thảm thiết...
Năm mươi trượng này gần như đánh chết bọn chúng, không chết cũng bị thương nặng!
Để xem sau này các ngươi còn dám hại người nữa không?
Mặc Ảnh lo lắng xoa đầu Dạ Nguyệt:" Nguyệt Nhi, những chuyện này làm con sợ rồi..."
Mặt nàng ta bình thãn như