Vương Dạ Nguyệt và Hắc Khuyển càng đi vào sâu trong hang thì khung cảnh dần trở nên mờ ảo dưới lớp sương mù dày đặc. Trước mắt họ lúc này chỉ toàn làn khói trắng.
" Ngươi hãy cẩn thận, chúng ta đang dần tiến vào ảo cảnh."- Hắc Khuyển khẽ cảnh cáo, đôi mắt nó cao hứng hơn là e sợ.
Rốt cuộc mục đích của tên này là gì?
Hắn cố tình để lộ ám khí, dẫn dụ bọn ta đến đây rồi không có tung tích gì...
" Không chừng là người của Phi Điểu Tam Hội..."- Hắc Khuyển không vui ra mặt!
Lúc trước ở tòa tháp cổ, Hắc Khuyển đã từng nhắc đến đám người này. Tuy chưa biết lai lịch ra sao, nhưng theo Hắc Khuyển nói, chúng rất mạnh! Sức mạnh của nàng lúc đó kém xa so với bọn chúng. Nhưng bây giờ khế ước đã kí, sức mạnh nàng cũng tăng cao...
" Khuyển, lúc trước ngươi bảo ta, sau khi kí kết với thần thú sẽ nhận được thần khí, thế thần khí của ta đâu?"- Dạ Nguyệt đưa tay về phía Hắc Khuyển, sắc mặt không mấy hài lòng...
Hắn định giấu nó luôn sao?
Sau nhiều chuyện xảy ra, ta cứ thế mà quên mất...
" Về chuyện này ta cũng không rõ..."- Hắc Khuyển thấp giọng. Dự là hắn sắp bị ăn cái đánh từ nàng.
Dạ Nguyệt chau mày, đến kí vào đầu Hắc Khuyển một cái:" Ngươi lừa ta?"
Một vết u nữa lại nằm trên đầu hắn, nha đầu này thật độc ác mà!
Hắn đưa chân xoa đầu, giọng nói đầy ấm ức:" Chuyện này không phải lỗi của ta, sau khi kí khế ước, thần khí sẽ xuất hiện trong tình huống nhất định, một là thập tử nhất sinh, thần khí được sinh ra trong nỗi khát khao được sống, được chiến đấu. Hai là khi ám khí của ngươi sát phạt, cao ngút trời, tràn ngập thù hận và đau thương sẽ sinh ra loại thần khí chết chóc ấy..."
" Khi có được thần khí, ngươi sẽ tự giác lĩnh ngộ thêm nhiều chiêu thức mới đi cùng nó. Như