Dạ Nguyệt lại không vui gì mấy. Tên đó làm ra bản sao của nàng cũng phải làm cho giống một chút chứ?
Con bé bánh bèo kia sao trông yếu đuối đến vậy!
Hắn muốn sỉ nhục ta mà!
Dạ Nguyệt định bay xuống thì có bức tường ma thuật cản lại. Nàng ta chau mày, tâm tình không tốt đẹp gì lắm...
Nàng nhớ lại lời tên khốn lúc nãy có nói. Hắn ta sẽ cho nàng xem một vở kịch hay, không lẽ là...
"
" Mặc Ảnh, ta đã bảo ngươi rồi. Chiếc lồng này là do ta luyện ra, ngoài ta không có kẻ nào phá được đâu! Ngươi chỉ tốn công vô ích!"
Giọng nói ấy lại vang lên.
Chính là giọng kẻ lúc nãy!
Nhưng hắn đang ở đâu, Dạ Nguyệt không tài nào xác định được hắn!
Dạ Nguyệt đứng nhìn sư phụ mình chỉ một lòng hướng về người con gái trong chiếc lồng ấy, không thèm liếc nhìn qua chiếc lòng của mình. Trong lòng có chút không vui...
Là hắn đã nhận ra nàng ta là giả, hay là...
" Nguyệt Nhi! Ma lực của con. Dùng nó phá lồng nhanh lên! Tuyết Băng Tâm sắp chịu không nổi rồi!"- Mặc Ảnh quay sang nhìn tên Dạ Nguyệt giả kia mà lên tiếng. Đôi mắt hắn hoảng loạn vô cùng...
Sư phụ...
Người không nhận ra ta?
Dạ Nguyệt khẽ cắn môi.
Tuyết Băng Tâm? Trước giờ nàng chưa từng nghe qua cái tên này. Rốt cuộc cô gái đó là ai mà lại khiến tâm tư sư phụ hỗn loạn như vậy...
Tuyết Băng Tâm nằm trong lồng mà đau đớn. Nàng tuy chỉ cách Mặc Ảnh một song sắt nhưng mãi không chạm tới được. Nàng ta khụy xuống ôm lấy ngực, quằn quại kêu đau...
" Băng Tâm!"- Mặc Ảnh chấn động, hắn đau đớn nhìn nàng mà tuyệt vọng. Nếu hắn mạnh hơn nữa thì hắn đã cứu được nàng...
Dạ Nguyệt không chịu được cảnh tượng đau đớn này. Nó như một cơn ác mộng dập tan đi ánh sáng của kẻ khác vậy. Nhưng nhìn người hắn để tâm không phải là nàng mà là người khác, cơ thể nàng cứng đờ, không thể làm gì được. Cả thể xác và tâm hồn đều bất động, nàng cố gắng lấy