Vương Dạ Nguyệt nhanh chóng khống chế chiếc lá đó, khiến nó rơi xuống vô định. Ánh mắt nàng cẩn trọng, có đôi phần cao ngạo, ngông cuồng nhưng không khinh suất
Hắn ta phát hiện ra nàng rồi!
Năng lực này...
Tên này cũng là dị nhân sao?
Tên này quay sang nhìn Vương Dạ Nguyệt, đôi mắt hắn đầy kiêu ngạo, mê ly, cái nhìn như chiếu tướng được đối phương. Hắn bỗng nở một nụ cười quỷ quyệt, thật khiến kẻ khác lạnh sống lưng
Rốt cuộc... tên này là ai?
Ta đã giành thời gian để tìm kiếm các dị nhân khác ở Sa La Cát nhưng không thấy, vừa đến đây thì bắt gặp một tên.
Quả không sai!
Đây chính là thánh địa của dị nhân như lời đồn
Vương Dạ Nguyệt cười nhạt, trong lòng nàng dấy lên một cảm giác thú vị, hồi hợp đến lạ, như muốn nhìn thấy năng lực của hắn
"Ngươi không định xuống đây sao?"
Cuối cùng tên đó cũng lên tiếng
Dạ Nguyệt cẩn trọng bay xuống, nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động, tiếp xuống mặt đất từ khoảng cảnh rất cao
Tướng mạo của người này thật không tồi, chỉ là không biết thực lực của hắn ra sao
"Ngươi là ai?"
Nụ cười hắn ngày càng đậm, cao ngạo hơn lúc trước. So với Mặc Ảnh, nụ cười này của hắn càng khó đoán hơn.
"Ta chỉ là một lưỡng khách qua đường"
Câu nói này của hắn làm nàng hẳn có được một trạng cười
Trêu người à?
Khả năng võ thuật của hắn chắc hẳn phải sánh tầm với nhiều vị cao thủ